Ngụ ý thứ hai chính là, nếu trong lúc ở trên núi mà họ không chú trọng giữ ấm cơ thể, thì sau này tuổi già sẽ dễ mắc các chứng đau nhức. Tiên cô đã nghiêm túc nhắc nhở như vậy, thì họ sao có thể coi lời nói ấy như gió thoảng bên tai được. Việc giữ gìn sức khỏe là điều hiển nhiên phải chú trọng.
Chân Minh Châu đâu ngờ rằng, cả phủ Cửu hoàng tử từ trên xuống dưới đều là những người rất giỏi suy diễn. Chỉ cần cô nói một câu thôi, là họ có thể tưởng tượng ra hẳn một bộ phim dài hàng ngàn tập, chưa kể còn có thể từ đó mà phân tích ra vô số tầng nghĩa.
Sau khi dặn dò xong xuôi, cả đoàn người mới thu dọn ít đồ đạc rồi rời khỏi nơi đó.
Tuy nhiên, trước khi đi, Trương Lực đã đưa cho Chân Minh Châu bốn thỏi vàng. Tuy tiên cô là người tốt, nhưng bọn họ cũng không phải kiểu người thích nhận không của ai điều gì. Mọi chuyện đều nên có qua có lại, như thế mới xứng đáng với cơ duyên được gặp gỡ nhau.
Chân Minh Châu ngạc nhiên: "Mọi người làm gì vậy... tôi không thể nhận đâu, mọi người đã giúp tôi thu hoạch rau cải rồi mà."
Trương Lực bật cười. Hắn vốn không hay cười, nên khi cười lên nhìn hơi gượng gạo, nhưng giọng điệu thì vẫn rất chân thành: "Đêm qua bọn tôi được cô cho lưu lại đây, hôm nay giúp cô thu hoạch rau cải. Còn số vàng này là chúng tôi muốn dùng để mua lương thực từ cô."
Chân Minh Châu thoáng sững người: "Ý là sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT