Đây là lần đầu tiên Chân Minh Châu cùng ăn lẩu với một nhóm người hoàn toàn xa lạ. Nhưng với người dân Lệ thành thì chuyện này chẳng có gì lạ lẫm – chỉ cần có thể cùng ngồi ăn lẩu, tức là đã có thể xem nhau như bạn bè thân thiết.
Vì vậy, Chân Minh Châu ôm lấy nồi lẩu đang sôi trên bếp cồn, ăn một cách vui vẻ và đầy mãn nguyện. Trái ngược với sự vui vẻ của cô, những người còn lại lại đang chìm trong những dòng suy nghĩ riêng.
Túc Ninh thì đang phân vân vì sao năm đó Túc gia lại chọn nuôi dưỡng hắn? Trong cô nhi viện của Túc gia, có không ít đứa trẻ, nhưng số lượng được nhận nuôi thực ra là vô cùng ít ỏi. Những gia đình bình thường đến việc nuôi con ruột còn chật vật, lấy gì mà cưu mang thêm trẻ mồ côi?
Hơn thế nữa, nếu thực sự không có con, người ta thường chọn nhận con trong tộc để nối dõi chứ chẳng mấy ai muốn đưa về một đứa trẻ xa lạ từ bên ngoài. Nói thẳng ra, chuyện “nhặt” một đứa bé ngoài đường thậm chí còn dễ gặp hơn việc chính thức nhận nuôi.
Ấy thế mà hắn lại là một trong số hiếm hoi được Túc gia đưa từ cô nhi viện về. Điều này khiến hắn không khỏi hoài nghi.
Còn Trương Lực thì đang suy xét chuyện khác. Trước kia, hắn từng được Túc gia tìm thấy và đưa về chăm sóc chu đáo suốt ba tháng. Gia đình hắn vẫn luôn biết ơn sâu sắc ân tình đó. Cũng vì vậy, suốt nhiều năm qua, nhà hắn luôn âm thầm dõi theo, hỗ trợ chuyện kinh doanh của Túc gia. Ngay cả cha hắn cho đến tận bây giờ vẫn nhớ rất rõ món nợ ân nghĩa ấy.
Hiện tại, cả hai đều quay sang nhìn Chân Minh Châu, không hẹn mà cùng thắc mắc – vì cớ gì cô lại bất ngờ nhắc đến Túc gia? Chẳng lẽ cô đang ẩn ý, muốn nhắc nhở điều gì đó?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT