Cuối cùng, tôi không thể nào báo đáp được ân cứu mạng của hắn, cũng không thể nói hết cảm ơn vì hắn đã cứu tôi hai lần. Thay vào đó, tôi chỉ có thể dựa vào hắn vượt qua những tháng ngày u ám đau khổ nhất trong cuộc đời mình. Chính vì có hắn, tôi đã dừng lại, không còn nhìn nhận nhân gian này chỉ toàn khổ đau, mà học được cách tìm kiếm những niềm hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống.
Tôi vỗ nhẹ lên lớp đất mỏng, phủ lên đó lớp tuyết để che giấu đi. Chẳng bao lâu nữa, sẽ không còn ai nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào. Như vậy, tôi có thể yên lòng, cho người bạn già của mình một giấc ngủ vĩnh hằng, trọn vẹn.
Sau khi vỗ vỗ tay cho sạch tuyết, tôi cảm thấy tay lạnh như băng, liền xoa xoa rồi cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn hắn. Khi đứng dậy, tôi có chút loạng choạng, cơ thể run lên như thể mắc phải chứng Parkinson, nhưng vẫn cố gắng nhảy vài bước rồi nói: "Chúng ta mau về thôi."
Tần Lục tháo găng tay của mình xuống, đưa cho tôi một chiếc. Tôi không ngừng phản đối, nhưng chẳng thể chống lại hắn. Anh chỉ cười, nâng tay lên, rồi nhẹ nhàng véo tai tôi, hướng về phía ký túc xá mà đi.
"Đi được không?" Hắn quay lại vừa đi vừa hỏi tôi.
Tôi vung tay lên, liếc mắt nhìn hắn rồi nói: "Không cần đỡ đâu, tôi tự đi được." Nói xong, tôi lao tới với tốc độ nhanh như chớp, hướng thẳng lên lầu.
Hắn cười lắc đầu, cũng xoay người, nhanh chóng đuổi theo tôi. Tôi nhìn hắn bước đi nhanh như bay, bĩu môi rồi nói: "Không công bằng, chân của anh dài mà."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play