Lục Đường Đường còn đang ngủ say trong chăn thì cảm thấy có ai đó chọc vào mặt mình. Cậu nhíu mày, lầm bầm: "Anh Ba, đừng chọc em nữa, em còn muốn ngủ..." Nói xong, cậu chui tọt vào chăn, che kín mặt, quyết tâm không để anh Ba tìm thấy.
Lục Cảnh Hoa ngồi bên cạnh, "Hừ" một tiếng - rõ ràng thằng nhóc này tưởng anh là anh Ba rồi. Cũng phải thôi, lâu lắm rồi anh không về nhà.
Nghe thấy tiếng nói, Lục Đường Đường ngơ ngác: "Hả? Không giống giọng anh Ba... Bình thường anh Ba gọi em dậy sẽ cù ngứa. Còn Dương Dương thì cứ đứng bên cạnh lải nhải như bà cụ. Hôm nay không phải hai người đó, vậy là ai nhỉ?" Cậu kéo chăn xuống nhìn thử. "Anh Cả!" Cậu lập tức bật dậy, lao vào lòng Lục Cảnh Hoa: "Ôi, anh Cả! Sao giờ anh mới về? Em nhớ anh lắm!"
Lục Cảnh Hoa cũng ôm chặt cậu vào lòng, một lúc lâu mới nhẹ nhàng buông ra: "Anh Cả dạo này bận học hành, thi cử, không có thời gian về thăm Đường Đường."
Đường Đường dụi mắt, giọng nghẹn ngào: "Em nhớ anh Cả lắm, nhưng anh cứ mãi không về..."
Lục Cảnh Hoa cười nhẹ: "Ừ, lỗi của anh Cả. Anh cũng rất nhớ Đường Đường. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ xa em lâu như vậy. Đường Đường lúc nào cũng vui vẻ, ngoan ngoãn, ai cũng thương."
Lúc này, Trần Quế Hoa vén rèm bước vào, thấy cậu con út không mặc gì, ngồi trong lòng anh Cả, vừa khóc vừa cười. Bà giận dữ quát: "Lục Cảnh Đường! Không mặc gì mà dám chạy ra khỏi chăn, con muốn ốm à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT