Dương Phán Đệ sắc mặt rất kém, vừa nhìn đã biết do đói bụng. Tuy trong tay cô ta có vài viên kẹo Đại Bạch Thỏ, nhưng Dương Phán Đệ chắc chắn không dám ăn hết ngay, bởi cô ta không biết lần sau gặp thần tiên là lúc nào.
Phương Mặc đã tính toán kỹ điểm này, tiếp tục cầm bút ghi âm lên:
“Dương Phán Đệ, đừng coi thường hộp chocolate này. Cô tưởng thứ ta cho cô chỉ là kẹo thông thường thôi sao? Mau mở ra ăn thử một viên đi, ăn xong sẽ hiểu ngay nó đặc biệt chỗ nào.”
Dương Phán Đệ run rẩy cầm hộp chocolate. Thần tiên đúng là thần tiên, ngay cả suy nghĩ trong đầu cô thế nào cũng biết. Cô lập tức xé hộp lấy ra một viên, bỏ ngay vào miệng.
Cô khẽ nhăn mặt. Trời ơi, sao chocolate này hơi đắng thế nhỉ? Trước đây cô từng mua loại này cho cháu trai, thấy cháu ăn rất ngon, nhưng bản thân cô chưa từng thử bao giờ.
Nhưng sao chưa kịp nhai thì chocolate đã tan ngay trong miệng, dần chuyển thành vị ngọt rất dễ chịu. Ăn xong viên chocolate, cô bỗng thấy toàn thân khỏe hẳn lên, không còn mơ màng như ban nãy nữa.
Đồ của thần tiên quả nhiên rất tốt. Cô vội vàng nói lời cảm ơn:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT