Tống Úc Hòa mỉm cười, “Được, trên đường cẩn thận một chút.”
“Con biết rồi, mẹ.” Đồng Tử Viễn cầm cái gùi đặt ở trong phòng lên, nhanh chân rời đi.
Anh ta vừa đi, khóe miệng Tống Úc Hòa cũng thu lại ý cười.
Bà biết Đồng Tử Viễn đối với chuyện trước kia vẫn còn canh cánh trong lòng, cũng biết ông ấy muốn làm chỗ dựa cho bà, nhưng những ngày tháng đau khổ trước kia đã qua, hiện tại cả nhà bọn họ sống rất tốt. Bà không để trong lòng những chuyện trước kia cũng không phải chứng tỏ sẽ tha thứ cho Hứa Kiến Quốc và ông cụ Hứa, bà chỉ là đang buông tha cho chính mình.
Một người không thể luôn sống trong những ký ức đau khổ mãi, hiện tại bà có con trai con gái con dâu con rể hiếu thảo, có cháu cháu nội và cháu ngoại đáng yêu, cuộc sống của bà rất tốt đẹp, có ngày mai tươi sáng. Thật vất vả từ trong khối bùn lầy nhà họ Hứa đi ra, bà không muốn dây dưa với nhà đó chi nữa.
Chuyện nhà họ Hứa, đã không còn quan hệ với bà nữa, bà cũng không hy vọng con trai mình lại canh cánh trong lòng đoạn quá khứ ấy kia, đôi khi buông bỏ được cũng là một loại hạnh phúc.
Hứa Nặc nhìn bà nội cô lại nhìn phương hướng bác cả rời đi, buông chiếc đũa xuống lôi kéo anh trai đã ăn no rồi rời bàn ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play