Hứa Nặc không biết bản thân trong đời này đã ăn bao nhiêu thứ lúc không hiểu chuyện rồi, cô cũng không dám nghĩ tới, cô sợ chính mình nghĩ ra cái gì đó sẽ không có khả năng đối mặt với sự thật bi thảm này.
Chắc bản thân cô và anh trai không có đâu, rốt cuộc thì bà đã nuôi dưỡng bọn họ rất tinh ý. Ở nhà cô có cái xe đẩy chế từ gỗ, nghe nói lúc trước bà bắt đầu đi cắt cỏ phấn hương về cho lợn ăn thì đều đặt cô và anh trai lên xe đẩy để dẫn đi theo, sẽ không bỏ lại hai người một mình. Sau này cô nhớ lại chuyện trước kia, càng sẽ không đi làm cái loại chuyện này.
Vì vậy cô và anh trai của cô hẳn là không có.
Chắc chắn không có!
Cô nhéo con giun nhìn anh trai của cô, anh trai đang vui vẻ bỏ giun đất bắt được vào một cái bát vỡ nhỏ, sau đó cậu bé hiến con giun như vật quý đưa tới cho Hứa Ái Quốc: “Cha, còn muốn hay không?”
“Trước đặt đó đi, không đủ nói sau.” Hứa Ái Quốc cảm thấy chiếc cần tre có động tĩnh, vội vàng nhấc nó lên vừa thấy đã câu được một con cá nhỏ lớn cỡ bằng một cái bàn tay.
Ông cũng không chê, cởi nó ra rồi thả vào cái thùng có non nửa nước. Ngoài con cá vừa câu được, trong thùng hiện tại còn có mấy con cua với tôm, làm mắm tôm với cua ngâm tương thì không được, có điều để xào một món là đủ rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play