Mua hai căn nhà rồi tiền trong tay vẫn chưa tiêu hết, còn nghe cô Diêu nói cô ấy cũng quen người muốn bán nhà, Hứa Nặc trong nháy mắt lại rục rịch. Mấy năm nay cầm trong tay một số tiền lớn cũng không có ích gì, loại người lười biếng như cô vẫn nên dùng để mua nhà mua đất. Cha Hứa Nặc cũng có ý tưởng này, bằng không ông sẽ không đưa sổ tiết kiệm cho cô để cô mua một ngôi nhà.
Cô gái họ Diêu vừa nhìn liền biết Hứa Nặc nghĩ gì, cô ấy cười một tiếng, trong tiếng cười còn nghe ra được sự trêu chọc và vui vẻ của cô ấy. Cô ấy trêu ghẹo hỏi: “Cô có muốn đi xem không?”
"Đi." Cô ấy đã nói đến vậy rồi, Hứa Nặc không đi mới là đồ ngốc. Chỉ cần nhìn dãy phòng mà cô Diêu bán đã có thể thấy được xuất thân của cô ấy không tầm thường. Tòa nhà Tiểu Dương là một trong những của hồi môn của bà nội cô ấy, tứ hợp viện là nhà của ông nội cô ấy, giao tình của cô ấy với người trong nhà sao có thể kém? Cho dù nhà ở không được thì diện tích cũng lớn, chỉ riêng tứ hợp viện nhà cô Diêu thôi, những chỗ khác kém hơn nữa thì có thể kém đến đâu?
Cô Diêu cũng thật đúng là có hứng thú, mang theo ba người Hứa Nặc đến thăm tất cả các ngôi nhà đang muốn bán. Sau chuyến đi này, Hứa Nặc quyết định mua bốn căn nhà, đều là tứ hợp viện, hai phòng, ba phòng, bốn phòng đều có. Dù nói được bảo trì không kém căn nhà của cô Diêu, nhưng tình huống mỗi nhà không khác nhau. Cũng không cần bảo trì quá tốt, dù sao đến lúc đó cũng phải trang trí bảo dưỡng lại.
Nhưng vì Hứa Nặc do cô Diêu dẫn theo, nên mấy nhà kia không dám hét giá, mặc dù giá cả không ưu đãi như cô Diêu đưa ra, nhưng so với giá nhà hiện tại ở thủ đô thì cũng thấp hơn một chút. Mấy nhà kia có nhà muốn xuất ngoại, có một số nhà chuẩn bị đến thành phố khác nương tựa vào con cái của mình, một số không muốn ở lại thủ đô thương tâm này, cũng nhanh chóng cùng Hứa Nặc đến sở quản lý phòng trước.
Bây giờ trong tay Hứa Nặc chỉ còn chút tiền, nhưng cô vẫn định đi xem căn nhà gỗ kia còn có những cửa hàng kia nữa, hiện tại tới sớm một chút cũng có thể chiếm lợi nhiều hơn một chút, nếu không giá nhà tăng lên mới chính là nỗi buồn thật sự.
Cô Diêu chạy theo một chuyến, Hứa Nặc cũng không để cho cô ấy đi không công, sau khi biết được cô ấy không đi ăn cơm với bọn họ được, Hứa Nặc tặng một phần lễ vật, sau đó thân mật chuẩn bị tạm biệt với cô ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play