Thông tin về việc khôi phục kỳ tuyển sinh đại học không ảnh hưởng lớn lắm đến các thành viên trong đội, nhưng đối với nhóm thanh niên trí thức lại vô cùng ảnh hưởng. Dù thanh niên trí thức đó làm việc ở nhà máy chế tạo giấy hay làm việc ở xưởng gạch cũng đều xin nghỉ để chuyên tâm ôn tập, một số ít thanh niên trí thức đã kết hôn với đội viên cũng đang miệt mài học hành, muốn thi lại một lần nữa để có thể đến thành phố. Vài gia đình có con trai cưới thanh niên trí thức hoặc là có con gái gả cho họ cũng sống không mấy dễ dàng, bây giờ nhà nhà đều đang hạnh phúc, nếu họ thi đỗ rồi không quay lại nữa thì phải làm sao đây?
Dù sao cũng không phải chưa từng nghe qua một vài thanh niên trí thức được tiến cử vào trường đại học Công Nông Binh, sau đó chẳng có tin tức gì nữa và hầu hết đều không bao giờ quay lại, tất cả mọi người bị làm cho kinh hãi, họ thà không có kỳ thi tuyển sinh đại học còn hơn là hứng chịu hoàn cảnh đó. Nếu mấy người đó thật sự đi mất bỏ lại vợ, chồng, con cái thì phải làm sao? Đàn ông còn có thể kết hôn thêm lần nữa, nhưng phụ nữ hiện nay muốn tái hôn thì thật sự rất khó, tình huống này nói ra đúng là không dễ nghe.
Tóm lại, hai ngày sau khi biết tin, trong đội đã bắt đầu hỗn loạn, hiện tại trông không khác gì một bãi chiến trường.
Hứa Nặc không liên quan gì đến mấy chuyện này, cô không cưới thanh niên trí thức nào, người nhà cũng chẳng rước thanh niên trí thức về làm dâu, nhưng chỉ có điều, cô phải đối phó với mấy bữa ăn đầy dưỡng chất của bà nội, cho dù nghĩ rằng không lâu nữa anh trai sẽ trở về và phải cùng cô hưởng thụ tình yêu này cũng không khiến cô vui lên được, Hứa Nặc nhìn bát canh gà với mực hấp trước mặt mà da đầu tê rân rân.
"Hứa Nặc, cháu ăn xong cứ để bát ở trên bàn, chút nữa bà rửa cho, cháu cứ chuyên tâm đọc sách, hiểu chưa?" Tống Úc Hòa vội vàng đi tới xưởng chế tạo giấy làm việc, không đợi Hứa Nặc trả lời, mang theo mũ với khăn choàng cổ rồi phóng một mạch ra cửa.
Hứa Nặc im lặng đợi hai phút, sau đó đi ra khỏi phòng, vẫy tay chào Tiểu Thạch Đầu đang ngồi trên băng ghế nhỏ đốt lửa sưởi ấm để ngắm tuyết: “Nhóc con, em mau lại đây.”
Cậu nhóc đưa mắt nhìn Hứa Nặc, trên mặt lộ rõ vẻ rối rắm, nhưng rất nhanh khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc lắc lắc: "Chị à, bà nói chị không được lén đưa canh cho em uống nữa." Bà bảo cậu nhóc càng ngày càng béo, sắp biến thành một con heo nhỏ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT