Hàn Ngang buông tay ôm ngực ra: “Hẳn sẽ rất nhanh, tớ nghe mẹ nói tiệm cơm nhà nước ở công xã đồ ăn lên nhanh lắm.”
Chính là hương vị không ra làm sao.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc nên kén chọn, thời gian đặc biệt sẽ đối xử đặc thù, chờ buổi tối về nhà là có thể ăn ngon rồi.
Tống Lam Thư là chủ nhiệm nữ của đại đội Thanh Miêu, thường xuyên đến công xã mở họp, cho nên bà nói đồ ăn ở tiệm cơm nhà nước công xã lên rất nhanh nên mấy người Hứa Nặc tin tưởng.
“Nhanh thì tốt, chúng ta ăn xong còn có thể ra ngoài tản bộ tiêu hoá thức ăn, Lý Minh Phương còn ở nhà cậu ta chờ chúng ta đấy.”
Trước khi tách ra Lý Minh Phương đã hẹn xong với bọn họ, bảo bọn họ ăn trưa xong thì đến nhà cậu bé nghỉ ngơi. Vốn dĩ Lý Minh Phương cùng cha mẹ cậu bé còn mời bọn Hứa Nặc đến nhà ăn cơm, nhưng mà bây giờ đa phần không thể tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm, khẩu phần lương thực hiện tại không nhiều, bọn cô đến ăn, người nhà Lý Minh Phương sẽ ăn ít đi. Hơn nữa Hứa Thừa và Hàn Ngang bây giờ đúng giai đoạn “thanh niên choai choai ăn nghèo người lớn”, đến nhà Lý Minh Phương ăn cơm, nếu Hứa Thừa và Hàn Ngang ăn no sẽ ăn không ít thức ăn nhà họ Lý, nếu là ăn ít, hai bọn họ lại ăn không đủ no. Vậy thì còn không bằng không đi, bản thân có tiền có phiếu muốn ăn ở tiệm cơm thế nào thì ăn thế đó.
Bây giờ Hứa Nặc chính là người có tiền, mỗi năm thu nhập không ít, bên phía nhà xuất bản kia cô cũng không phải chỉ toàn đòi tiền, cũng sẽ cùng nhà xuất bản bên kia đổi một ít phiếu thịt và phiếu gạo. Bên kia bọn họ đổi lại đây đều là phiếu thông dụng toàn tỉnh, chỉ cần không ra khỏi tỉnh, nơi nào cũng có thể dùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play