"Chị có thể ôm nổi đó." Đường Ngôn tự hào ngâm nga. Nghe chị gái có thể ôm mình, cả người Đường Ngôn càng thêm kiêu ngạo, đây mà nhóc mọc ra cái đuôi, chắc cũng ngoe nguẩy nãy giờ rồi.
Hứa Thừa khịt mũi, lôi ghế đẩu ra ngồi xuống bắt đầu ăn.
Em trai gì chứ? Có thằng em để nó đi giành em gái với mình thì có! Thật đáng ghét!
Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Hứa Thừa chủ động rửa bát, sau đó mới vào phòng học bài vẽ vời với Hứa Nặc. Hai năm qua, không chỉ mình Hứa Nặc mà Hứa Thừa và Hàn Ngang cũng vẽ, nhưng trình độ cao thấp khác nhau. Gần đây, họ cùng nhau vẽ truyện tranh, chủ yếu sẽ vẽ mấy thứ linh tinh, ngốc xít mà bình thường Đường Ngôn và Hàn Thần hay làm, cũng sẽ vẽ mấy cảnh thông minh hiểu chuyện của bọn nhóc.
Nhân vật trong truyện đều là đầu to người nhỏ, chỉ cần vài nét vẽ là có thể bắt được đặc điểm của hai đứa, nhìn thoáng qua sẽ biết ngay ai là ai. Quyển truyện này cũng có thể coi là nhật ký trưởng thành, sau này Đường Ngôn và Hàn Thần lớn lên, nhìn thấy nó sẽ thấy vô cùng kỉ niệm.
"Em gái, chúng ta có thế tự mình vẽ truyện." Một tay Hứa Thừa cầm bút, một tay chống cằm, nhìn Hứa Nặc phác thảo trên giấy. Giấy Hứa Nặc dùng được sản xuất tại nhà máy giấy của lữ đoàn bọn họ, nhà máy giấy mở lúc Hứa Nặc và Hứa Thừa học lớp hai, là do cha cậu Hứa Ái Quốc bắt đầu.
Bởi vì Hứa Ái Quốc nói: “Con trai con gái nhà tôi đã đi học, sao lại thiếu giấy tốt cho bọn nó viết chữ vẽ vời được?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT