Lúc này mà bị vướng vào chuyện này thật sự rất khó thoát khỏi sạch sẽ. Nếu bị vây vào, thực sự giống như rớt xuống hố phân, ngoài phân ra cũng chỉ có phân. Nhà bà còn có con nít, thực sự không dám nhúng vào vũng nước đục này.
“Dạ.” Hứa Thừa gật đầu: “Bà nội, Ngôn Ngôn còn biết, chẳng lẽ cháu còn không biết sao, cháu đã lớn rồi, không phải con nít nữa đâu.”
Tống Úc Hòa liếc cậu: “Cháu lớn rồi mà còn ngủ với em gái, lớn chỗ nào thế?”
“Bà ơi, cháu có thể ngủ một mình.” Hứa Nặc nhanh chóng giơ tay lên. Từ lâu cô đã muốn có một không gian riêng, mà trong nhà không có nhiều phòng như vậy. Nhưng có lẽ vẫn nghĩ cô còn nhỏ, cũng sợ chuyện hồi năm tuổi xảy ra nữa. Dù là Tống Úc Hòa hay Hứa Ái Quốc, Đường Tuyết, họ đều không muốn để Hứa Nặc và Hứa Thừa ngủ riêng, theo lời nói của Hứa Ái Quốc ít nhất cũng phải qua vài năm nữa.
Tình hình cơ bản bây giờ là như thế, con nít 7 tuổi ngủ với nhau thì có sao, nhiều gia đình không mấy khá giả thì người lớn còn ngủ chung với trẻ nhỏ chung một giường. Hứa Nặc cũng biết, trước khi Hàn Vĩnh Cương dọn ra khỏi nhà cũ nhà họ Hàn, thì vợ chồng bác hai còn ngủ chung với bác tứ, chỉ có mỗi cái rèm kéo che giữa giường.
Cha mẹ và con cái ngủ chung cũng được, nghĩ tới chuyện vợ chồng bác hai Hàn và bác tứ ngủ chung cũng không có gì đáng chú ý, vì cũng không còn cách nào, nếu nhà khá giả một chút thì cũng không tới nỗi vậy.
Vì vậy Hứa Nặc cũng không thích nhà tập thể ở thành phố, nhà quá nhỏ, không có sân, nếu nhiều người ở thì sẽ rất chật. Cũng may nhà họ Đường là nhà có sân, nếu không thì bọn Hứa Nặc bình thường đi tới nhà ông bà ngoại Đường ở chắc cũng chen chúc tới giậm gót chân sau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play