"Cảnh sát vừa đến nói Vương Đại Nữu và Hứa Chiêu Đệ là người bán cháu cho mấy kẻ buôn người, nên bọn chúng mới đến bắt cháu." Tống Úc Hòa không do dự, Đường Tuyết vừa buông ra thì bà liền bế cháu mình lên dỗ, sợ đứa nhỏ này khóc đến khàn tiếng. Nhưng dù có dỗ dành cháu trai út thì bà cũng không quên cháu gái lớn, chỉ giải thích đơn giản để giải tỏa thắc mắc của Hứa Nặc
Hứa Nặc: “Chuyện bên này còn liên quan bên đấy?”
Phải thù hận tới mức nào, dù đã chia nhà, cắt đứt quan hệ rồi, mà họ vẫn cứ nhìn chăm chăm vào gia đình cô chứ. Cô cũng đâu cướp đàn ông của Hứa Chiêu Đệ và Vương Đại Nữu, cũng đâu đào mồ mả tổ tiên nhà hai người đó, mà để họ hại cô như vậy? Quay đi quay lại cứ nhằm vào cô?
Cũng không phải cô thấy anh mình bị hại nữa mới công bằng, cô chỉ là hơi thắc mắc, trong mắt Vương Đại Nữu và Hứa Chiêu Đệ không phải xem cô như thứ không đáng tiền à?
"Nặc Nặc, là mẹ có lỗi với con." Đường Tuyết ôm chặt Hứa Nặc như sợ mất đi bảo vật quý báu nhất.
"Thật ra thì…cũng không sao đâu mẹ." Hứa Nặc gãi gãi đầu, không biết nên nói sao với mẹ thật ra chuyện này cũng không dọa cô mấy, cũng không gây ra ám ảnh tâm lý gì cho cô, ngược lại, cô còn thấy khá vui vì đã thành công trải qua kiếp nạn, sau này cũng không cần lo sợ mình lúc năm tuổi bị bọn buôn người bắt cóc nữa.
"Mẹ, người khác muốn hại con, loại chuyện này không thể ngăn cản được." Hứa Nặc vỗ lưng Đường Tuyết an ủi, nhưng Hứa Thừa lại nắm chặt góc áo cô. Mắt anh trai rưng rưng, bộ dạng sắp khóc tới nơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT