Từ này thể hiện rất đúng đứa bé trong bụng của Tống Lam Thư, cụ thể là con trai hay con gái thì không ai nói trước được cho đến khi sinh ra, vậy nên bình thường thì ba người bọn họ luôn gọi là em trai em gái. Bất kể là em trai hay em gái thì vẫn đúng.
“Thím Tống sắp sinh em bé rồi.”
“Mẹ tớ cũng sắp sinh em bé rồi.” Trước đó Đường Tuyết đã nhờ người về báo rằng tháng này không về, bà sắp sinh, sau khi sinh xong thì mới về nhà ở cữ. Tống Úc Hoà thể hiện sự tán thành tuyệt đối với cách làm của Đường Tuyết. Dù sao thì tuy là từ trong huyện đến đại đội của bọn họ không xa, nhưng với phụ nữ có thai mà nói thì cũng không gần, Đường Tuyết lại đã mang thai đến tháng gần ngày sinh, khó mà bôn ba đường dài.
“Đến lúc đó chờ khi em trai em gái trưởng thành, chúng ta có thể cùng nhau dẫn bọn họ đi chơi nhỉ. Cùng nhau đi đào rau dại, lên núi hái nấm, chơi trốn tìm.”
Hứa Nặc bỗng dưng im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn anh trai của cô: “Sau khi sinh ra, nếu như em trai em gái có thể chơi với chúng ta thì ít nhất cũng phải hai tuổi đấy.” Nếu như là một đứa bé mấy tháng tuổi nói chuyện bập bõm, đến bò cũng không vững nữa thì làm sao mà bọn họ dẫn bé đi chơi được?
Cô cõng không nổi bế chẳng xong, kể cả là bế được cõng nổi thì người nhà cũng sẽ không để bọn họ mang đứa bé còn đang bú sữa mẹ ra ngoài.
Hứa Thừa: “…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play