Tô Lương theo chân Tưởng Nhất Ba đến sân băng trong Trung tâm huấn luyện mùa đông. Lúc này vẫn chưa đến tám giờ sáng, do các vận động viên mới của đội tuyển quốc gia chưa được tuyển chọn chính thức, nên sân băng khá vắng vẻ. Trời còn sớm, chỉ có một mình Mộc Viễn Sanh đang luyện tập cơ bản trong phòng thiết bị.

“Huấn luyện viên, Tiểu Lương, hai người đến rồi à.”

Nghe thấy tiếng động, Mộc Viễn Sanh quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Nhất Ba và Tô Lương thì mỉm cười chào hỏi.

Tưởng Nhất Ba gật đầu với học trò cưng:
“Cậu tiếp tục luyện đi. Tôi đưa Tô Lương đi tìm huấn luyện viên Bùi Cảnh để chuẩn bị cho bài kiểm tra thể chất.”

Nói rồi, ông dẫn Tô Lương rời đi, hướng về khu văn phòng của tổ huấn luyện viên. Bùi Cảnh lúc này chỉ đang hướng dẫn một số bài tập cơ bản với cường độ thấp, nên có trợ lý hỗ trợ là đủ, không cần trực tiếp theo sát.

Trên đường đi, Tưởng Nhất Ba tranh thủ giới thiệu sơ qua với Tô Lương về quy trình kiểm tra thể chất mà Trung tâm huấn luyện mùa đông đang áp dụng cho các vận động viên được tuyển vào đội quốc gia.

Quy trình kiểm tra này khác khá nhiều so với những gì Tô Lương từng biết trong trí nhớ ở tương lai. Trước năm 2002, Trung Quốc bắt đầu thử nghiệm phối hợp với một số chuyên gia nước ngoài trong công tác huấn luyện thể thao mùa đông. Tuy nhiên, nhìn chung vẫn do các thành viên trong tổ huấn luyện trong nước đảm nhiệm là chính. Việc tuyển chọn vận động viên thời đó phần lớn dựa trên kinh nghiệm cá nhân của huấn luyện viên, chưa có một quy chuẩn văn bản hoàn chỉnh.

Phương án kiểm tra thể chất mà Tưởng Nhất Ba đang nói tới là phiên bản sơ khởi, được tổng hợp từ kinh nghiệm của các huấn luyện viên đội tuyển quốc gia. Nội dung kiểm tra bao gồm: chỉ số hình thể, chức năng sinh lý và tố chất vận động. Mỗi hạng mục lại có nhiều bài kiểm tra nhỏ khác nhau. Cuối cùng, các chỉ số được chấm theo thang điểm 20 để đánh giá tổng quát thể chất của vận động viên.

Mỗi năm, tất cả vận động viên được tuyển vào đội tuyển quốc gia đều phải trải qua quy trình này. Ngay cả những người đã ở trong đội cũng định kỳ kiểm tra lại để đảm bảo thể trạng và theo dõi hiệu quả của các chương trình huấn luyện.

Tô Lương từng tiếp xúc với phiên bản cải tiến hơn nhiều trong tương lai, nên khi nhìn lại bản sơ khai này, dù có nhiều điểm tương đồng nhưng cũng không ít chỗ khác biệt.

“Lão Bùi.”

Khi đến văn phòng tổ huấn luyện, Tưởng Nhất Ba và Tô Lương thấy Bùi Cảnh đã ngồi sẵn trong phòng.

Thấy hai người bước vào, Bùi Cảnh nháy mắt ra hiệu cho Tưởng Nhất Ba, rồi nhỏ giọng hỏi:
“Thế nào? Có tin tức gì chưa?”

Tưởng Nhất Ba lắc đầu. Cảnh sát vẫn chưa liên hệ lại, rõ ràng suốt đêm qua cũng không có ai báo mất tích phù hợp với tình trạng của Tô Lương.

Nghe vậy, Bùi Cảnh cũng thoáng lo lắng. Thiên phú và năng lực của Tô Lương đã được kiểm chứng trong buổi kiểm tra hôm qua cậu bé này thực sự rất có tiềm năng. Nếu Tô Lương có thể nói rõ mình từng thuộc đội nào, trường nào, hay tỉnh nào, thì họ đã có thể nhanh chóng tuyển cậu vào từ bây giờ, dù với tư cách vận động viên trẻ hay huấn luyện dự bị cũng được.

Nhưng hiện tại, Tô Lương lại nói mình bị "mất trí nhớ có chọn lọc", biến thành một người không rõ thân phận xã hội, không có hộ khẩu mà không có hộ khẩu thì làm sao vào được đội tuyển quốc gia? Ai cũng biết là không thể.

Bây giờ cả Tưởng Nhất Ba và Bùi Cảnh chỉ còn biết trông chờ cảnh sát sớm có tin tức. Họ thực sự không muốn bỏ lỡ một nhân tài như Tô Lương.

Sau khi trao đổi ngắn gọn, hai người cùng cầm lấy bảng điểm đánh giá thể chất chuẩn bị cho bài kiểm tra.

“Đi thôi, khởi động sơ trước đã, sau đó bắt đầu kiểm tra.”

Để đảm bảo số liệu chính xác và đáng tin cậy, dù hôm nay chỉ có một mình Tô Lương tham gia kiểm tra, nhưng tại hiện trường vẫn cần có ít nhất hai huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia chứng kiến. Vì tổng huấn luyện viên chưa có mặt, ngoài Tưởng Nhất Ba và Bùi Cảnh, họ còn gọi thêm hai trợ lý huấn luyện viên nữa đến. Cả một đội ngũ đông đảo chỉ để kiểm tra cho một người là Tô Lương.

Trên đường tới phòng huấn luyện tổng hợp, Tưởng Nhất Ba lặng lẽ quan sát Tô Lương một lúc. Ông hơi lo rằng việc bị nhiều huấn luyện viên quan sát sẽ khiến Tô Lương hồi hộp, căng thẳng.

Nhưng không Tô Lương hoàn toàn bình tĩnh, dường như chẳng bận tâm chút nào đến những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Tâm lý quá tốt!

Tưởng Nhất Ba và những huấn luyện viên khác đều âm thầm gật đầu khen ngợi trong lòng.

Khi đến nơi, Mộc Viễn Sanh vẫn đang luyện tập. Để không làm phiền cậu ta, tổ huấn luyện chọn một vị trí xa nhất trong phòng để bắt đầu bài kiểm tra cho Tô Lương.

Trước sự theo dõi chăm chú của 5–6 huấn luyện viên, Tô Lương chẳng hề tỏ ra sợ sệt. Cậu đặt túi xuống, mặc bộ đồ tập, rồi bắt đầu thực hiện đầy đủ các động tác khởi động theo đúng quy chuẩn.

Bên cạnh, nhìn thấy loạt động tác khởi động của Tô Lương còn chuẩn chỉnh hơn nhiều tuyển thủ quốc gia, Bùi Cảnh không nhịn được mà thì thầm với Tưởng Nhất Ba:

“Cậu bé này đúng là chọn mất trí nhớ quá chuẩn… chứ nhìn loạt động tác khởi động kia thì đâu có quên tí nào.”

Tưởng Nhất Ba cũng bật cười, nhưng lại nghiêm túc nói:
“Nói đi cũng phải nói lại, đợi tổng huấn luyện viên vào đội, tôi định đề xuất đưa các bài khởi động này thành nội dung huấn luyện bắt buộc trong chu kỳ huấn luyện mới. Phải nhấn mạnh tầm quan trọng của khởi động, bắt buộc các tuyển thủ thực hiện đầy đủ.”

Bùi Cảnh gật đầu đồng tình.

Quả thực, như lời ông nói, loạt động tác khởi động của Tô Lương thậm chí còn chuyên nghiệp và đúng chuẩn hơn phần lớn các tuyển thủ quốc gia hiện tại.

Môn trượt băng tốc độ cự ly ngắn của Trung Quốc mới phát triển chưa đầy 20 năm kể từ khi thành lập đội tuyển quốc gia đầu tiên. Mặc dù đã đạt nhiều thành tích cao, nhưng tỉ lệ chấn thương của vận động viên vẫn còn cao. Một trong những nguyên nhân chính là quy trình huấn luyện vẫn chưa đủ bài bản, và nhiều vận động viên vẫn còn xem nhẹ phần khởi động trước khi tập luyện.

Tưởng Nhất Ba và Bùi Cảnh thì thầm trao đổi với nhau một lúc, trong khi đó, Tô Lương vẫn nghiêm túc hoàn thành toàn bộ phần khởi động của mình. Khi cậu dừng lại, bài kiểm tra thể chất thực sự mới chính thức bắt đầu.

Phần kiểm tra đầu tiên là đánh giá các chỉ số sinh lý của Tô Lương.

Cậu được đưa đến khu vực đo công suất xe đạp trong phòng huấn luyện. Sau khi báo cáo chiều cao và cân nặng, một trợ lý huấn luyện viên tiến lên điều chỉnh thông số thử nghiệm, đồng thời giải thích cho cậu quy trình của bài kiểm tra 30 giây công suất kỵ khí tối đa.

Chiếc máy này là thiết bị mới được đội tuyển trượt băng tốc độ trang bị trong những năm gần đây. Tuy nhiên, Tô Lương trông có vẻ đã quá quen thuộc với bài kiểm tra này. Sau khi lên xe, cậu chủ động thực hiện hai phút khởi động, đưa nhịp tim lên khoảng 150-160 nhịp/phút. Sau đó, nghỉ ngơi thêm ba phút, rồi quay sang phía các huấn luyện viên gật đầu một cái, ra hiệu đã sẵn sàng, rồi ngay lập tức nắm chặt tay lái, bắt đầu đạp với tốc độ tối đa trong 30 giây.

Khi bài kiểm tra kết thúc, Tô Lương bước vào giai đoạn thả lỏng, các trợ lý huấn luyện viên lập tức tiến lên ghi chép toàn bộ số liệu của cậu.

Chỉ số công suất trung bình và công suất kỵ khí tối đa của Tô Lương sau đó được đối chiếu với tiêu chuẩn đã có sẵn trong đội tuyển quốc gia. Các huấn luyện viên cũng dựa vào những dữ liệu này để đánh giá khả năng của cậu.

Ngay sau bài kiểm tra công suất kỵ khí, Tô Lương được đeo máy đo nhịp tim chuyên dụng và một lần nữa bước lên xe đạp để thực hiện bài kiểm tra ngưỡng kỵ khí.

Với những bài kiểm tra này, Tô Lương đã quá quen thuộc từ trước khi "xuyên qua". Nếu vẫn là cơ thể cũ, cậu thậm chí có thể tự báo trước phạm vi chỉ số của mình. Nhưng bây giờ, với một cơ thể trẻ hơn, cậu cũng muốn nhân cơ hội này để đánh giá lại thể trạng hiện tại của bản thân.

Trong lúc Tô Lương tập trung vào bài kiểm tra sinh lý, các huấn luyện viên cũng đang thảo luận về kết quả đánh giá sơ bộ của cậu.

"Công suất trung bình 30 giây khá ổn, nhưng công suất tối đa kỵ khí lại không thực sự xuất sắc lắm."

"Chỉ số ngưỡng kỵ khí thì khá tốt, điều này cho thấy cậu ấy có sức bền hiếu khí tốt hơn, có lẽ sẽ phù hợp với các cự ly trung bình hơn?"

"Hôm nay không kịp làm xét nghiệm ure máu, ngày mai chờ kết quả rồi xem khả năng phục hồi của cậu ấy thế nào đã..."

Tất cả đều đã nghe nói về trận đấu đối kháng giữa Tô Lương và Mộc Viễn Sanh ngày hôm qua. Trước khi bài kiểm tra bắt đầu, Tưởng Nhất Ba còn thông báo với mọi người kết quả kiểm tra mật độ xương của Tô Lương cậu chỉ mới 14 tuổi, chưa đến 15.

Một tuyển thủ 14 tuổi, nhưng có thể thi đấu đối kháng với Mộc Viễn Sanh ở nội dung 500m trượt băng tốc độ và đạt thành tích 44.637 giây đây chắc chắn là một trong những kết quả tốt nhất ở lứa tuổi này trong nước.

Vậy nên, hầu hết mọi người đều mặc định rằng sở trường của Tô Lương là cự ly ngắn 500m.

Thế nhưng khi nhìn vào các số liệu thể chất chuyên môn, tất cả đều bất ngờ các chỉ số của cậu trong bài kiểm tra dành cho cự ly 500m đúng là không tệ, nhưng tại sao những chỉ số dành cho cự ly dài lại còn tốt hơn?!

Các huấn luyện viên đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn Tưởng Nhất Ba dù sao thì cậu bé này cũng là do anh đưa về, tất nhiên mọi người sẽ đợi anh giải thích.

Tưởng Nhất Ba: …

Anh có thể nói gì đây?

Anh cũng chỉ mới quen biết Tô Lương chưa đầy 24 giờ, làm sao biết cậu ấy phù hợp với cự ly nào nhất?

Tưởng Nhất Ba chỉ có thể tiếp tục ghi chép số liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát Tô Lương khác với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, lúc này, trong trạng thái tập trung cao độ, những giọt mồ hôi trên thái dương và mái tóc hơi ướt lại khiến cậu trông có phần chân thực hơn, có sức sống hơn.

Các bài kiểm tra này đều rất tiêu hao thể lực, hầu hết vận động viên sau khi làm xong đều sẽ kiệt sức. Nhưng Tô Lương lại có vẻ như đang... thích thú với nó?!

Khi cậu hoàn thành xong toàn bộ phần kiểm tra sinh lý và tố chất vận động, dáng vẻ có chút xa cách ban đầu cũng dần biến mất. Cậu đặt hai tay lên hông, hơi ngửa đầu thả lỏng hô hấp, còn các huấn luyện viên xung quanh thì đồng loạt nở nụ cười thiện cảm.

Mặc dù vẫn còn một số bài kiểm tra chuyên sâu cần thực hiện tại trung tâm thể chất, nhưng chỉ với những số liệu thu được từ bài kiểm tra này, có thể khẳng định Tô Lương đã đạt trình độ xuất sắc so với lứa tuổi của mình.

Vấn đề duy nhất còn lại là: cậu ấy rốt cuộc phù hợp với cự ly ngắn hay cự ly dài hơn?

Một số huấn luyện viên còn đang suy nghĩ về vấn đề này, thì Tưởng Nhất Ba đã trực tiếp hỏi:

"Tô Lương, trong ba cự ly 500m, 1000m và 1500m, em thấy mình mạnh nhất ở nội dung nào?"

Tô Lương nhìn cha mình một chút, rồi bình tĩnh đáp:

"Cái nào cũng ổn."

Tưởng Nhất Ba bị nghẹn lời, tiếp tục hỏi:

"Nếu chỉ được chọn một nội dung làm sở trường thì sao?"

Lần này, Tô Lương vẫn kiên định trả lời:

"Huấn luyện viên, mục tiêu của em là trở thành vận động viên toàn năng."

Lời vừa dứt, tất cả huấn luyện viên xung quanh đều ồ lên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play