Đội tuyển quốc gia vừa mới hoàn thành việc tổ chức lại ban huấn luyện, đến cả cuộc họp giao ban đầu tiên cũng chưa được tổ chức, nhiệm vụ của các huấn luyện viên vẫn còn rải rác, và chưa có kế hoạch cụ thể cho đội tuyển. Hiện tại, mọi người đều đang chờ tổng huấn luyện viên cùng đội ngũ chuyên gia nước ngoài vào vị trí chính thức.
Vì thế, ở giai đoạn này, Tưởng Nhất Ba và các đồng nghiệp không có quá nhiều việc cần làm. Khoảng hơn 3 giờ chiều, sau khi xử lý xong công việc của mình, anh liền tranh thủ ghé qua bệnh viện chuyên dành cho vận động viên của đội tuyển quốc gia để tìm gặp bác sĩ quen, hỏi về tình trạng của Tô Lương.
Bác sĩ tỏ ra hơi bất ngờ nhưng vẫn tận tình giải thích: bộ não con người vô cùng phức tạp, trường hợp mất trí nhớ có chọn lọc không phải hiếm gặp, nhưng việc điều trị thì lại không có phương pháp nào thực sự chủ động và hiệu quả.
“Nếu cần thiết, anh có thể đưa cậu bé đi chụp cộng hưởng từ (MRI) để xác định xem có tổn thương hay khối tụ máu nào trong não hay không. Nếu là chấn thương do va đập, có thể vết bầm sẽ tự tan, nhưng nếu không có dấu hiệu tổn thương rõ ràng thì việc điều trị sẽ rất khó khăn.”
Nghe bác sĩ phân tích xong, Tưởng Nhất Ba quyết định đưa Tô Lương đi kiểm tra ngay. Anh lập tức đặt lịch chụp cộng hưởng từ để xem liệu có thể tìm ra nguyên nhân khiến cậu bé bị mất trí nhớ hay không. Nếu vẫn không tìm được gì… thì anh cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
Đến khi rời bệnh viện, trời đã gần 5 giờ chiều. Tưởng Nhất Ba vẫn đưa Tô Lương theo, thẳng tiến đến đồn cảnh sát gần trung tâm huấn luyện mùa đông.
Cảnh sát rất coi trọng vụ việc. Một nữ cảnh sát trông hiền lành và dễ mến đã tiếp nhận Tô Lương, bắt đầu hỏi chuyện để xem cậu có nhớ ra điều gì không. Nhưng Tô Lương chẳng nhớ được gì cả, chỉ có thể giả vờ trả lời cho qua chuyện.
Cùng lúc đó, cảnh sát cũng liên hệ với các đồn khác để kiểm tra xem có vụ mất tích nào được báo cáo gần đây không. Tuy nhiên, từ khi Tô Lương xuất hiện trước cổng đội tuyển quốc gia đến giờ, mới chỉ hơn 12 tiếng trôi qua. Nếu có ai báo án mất tích, hồ sơ có lẽ vẫn chưa được cập nhật.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn cả là trước đó, trong danh sách báo cáo của cảnh sát cũng không hề có trường hợp nào phù hợp với thông tin của Tô Lương.
Dựa vào tuổi tác, cậu bé không phải là đối tượng mà bọn buôn người thường nhắm đến. Hơn nữa, dù ăn mặc đơn giản, nhưng Tô Lương có điện thoại, tai nghe, đồng hồ – tất cả đều là đồ không hề rẻ. Gia đình cậu bé rõ ràng có điều kiện khá giả. Nếu thực sự có chuyện xảy ra, khả năng bị bắt cóc có lẽ sẽ cao hơn. Nhưng dù vậy, cảnh sát vẫn không tìm thấy bất kỳ báo án nào liên quan.
Thậm chí, không có dù chỉ một trường hợp báo cáo trẻ bỏ nhà đi bụi phù hợp với mô tả của Tô Lương.
Kết quả này khiến Tưởng Nhất Ba chỉ biết xoa trán, cảm thấy nhức đầu.
“Nói cách khác, tạm thời vẫn chưa thể tìm được người nhà của cậu bé?”
Cảnh sát cũng ngại ngùng trả lời:
“Hiện tại, đúng là chưa có tin tức nào liên quan. Chúng tôi đã lưu ảnh của Tô Lương và tải lên hệ thống nội bộ. Nếu có người nhà báo án, chúng tôi sẽ liên hệ với anh ngay. Đồng thời, chúng tôi cũng đã liên hệ với các cơ quan giáo dục, nhờ họ giúp kiểm tra xem cậu bé có phải học sinh của trường nào không. Nhưng việc này cần thời gian…”
Lời nói của cảnh sát rất thực tế, và Tưởng Nhất Ba cũng không thể trách họ được.
“Đáng tiếc là hệ thống thông tin căn cước quốc gia hiện tại vẫn chưa được kết nối hoàn toàn. Nếu sau này có thể đồng bộ dữ liệu trên toàn quốc, chỉ cần chụp một bức ảnh của Tô Lương, hệ thống sẽ đối chiếu trực tiếp với cơ sở dữ liệu, giúp xác định danh tính ngay lập tức.”
Tưởng Nhất Ba có chút bất ngờ:
Bây giờ có công nghệ như vậy rồi sao?
Viên cảnh sát gật đầu:
Đúng vậy, nhưng hiện tại hệ thống dữ liệu căn cước toàn quốc vẫn chưa được liên thông hoàn toàn. Nghe nói sang năm sẽ có một đợt thử nghiệm quy mô nhỏ… À đúng rồi.
Anh ta như sực nhớ ra điều gì:
Không nói chuyện đó nữa. Nếu sau một thời gian nữa vẫn không tìm được thông tin của bạn nhỏ Tô Lương, anh có thể cân nhắc đưa em ấy đi xét nghiệm và lưu hồ sơ DNA. Cũng xem như thêm một tia hy vọng để tìm lại người thân.
Sau khi hoàn tất thủ tục trình báo và nhận biên bản lập án, cảnh sát hỏi Tưởng Nhất Ba có muốn để Tô Lương ở lại đồn hay không. Dù sao thì giữa anh và Tô Lương cũng không có quan hệ ruột thịt gì cả, anh cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc em ấy.
Tuy nhiên, với độ tuổi của Tô Lương hiện tại, nếu không thể tìm được người thân trong thời gian tới, cảnh sát cũng không thể để em ấy ở lại đồn quá lâu. Trường hợp xấu nhất, em sẽ được đưa vào trại trẻ mồ côi.
Nhưng Tô Lương ở độ tuổi này, chỉ còn chưa đầy hai năm nữa là đến tuổi trưởng thành, nếu lúc này vào cô nhi viện thì e rằng điều kiện chăm sóc cũng sẽ không được đảm bảo.
Huống chi, một tài năng sáng giá như vậy, lẽ nào lại để phí hoài trong cô nhi viện mà không được đào tạo đàng hoàng?
Suy trước tính sau, cuối cùng Tưởng Nhất Ba vẫn không nỡ để Tô Lương ở lại. Anh quyết định đưa cậu bé rời khỏi đồn cảnh sát.
Khi vừa bước ra khỏi đồn, Tưởng Nhất Ba “hung dữ” liếc Tô Lương một cái:
Đưa cậu ra đây là vì thấy cậu có thiên phú trượt băng tốc độ cự ly ngắn, không phải vì tôi mềm lòng đâu đấy!
Tô Lương đứng cạnh anh, thấy anh ra vẻ hung dữ mà nạt mình như vậy, chỉ “ừ” một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
Khóe mắt cậu lúc này hơi cay cay, nhưng cậu để mặc cho cơn gió chiều cuốn đi vị mặn chát ấy.
Trước mắt cậu là một Tưởng Nhất Ba vẫn giống hệt trong trí nhớ ngoài mặt thì cứng rắn, nhưng trong lòng lại mềm yếu, đặc biệt là mỗi khi chuyện có liên quan đến Tô Lương, anh luôn không thể làm theo nguyên tắc của chính mình.
Cả ngày hôm nay, dù bên ngoài luôn giữ vẻ bình tĩnh chắc chắn, nhưng từ khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy Tưởng Nhất Ba, lớp mặt nạ của Tô Lương đã nhiều lần chao đảo.
Không ai biết rằng, trước khi xuyên không, ở thế giới cũ, Tưởng Nhất Ba đã qua đời được gần nửa năm vì ung thư. Khi phát hiện bệnh thì đã ở giai đoạn cuối. Dù nỗ lực chữa trị thế nào, ông cũng chỉ kéo dài được chưa tới hai năm, và cuối cùng vẫn không thể sống để chứng kiến khoảnh khắc Tô Lương bước ra sân thi đấu Thế vận hội Mùa Đông.
Sự ra đi của Tưởng Nhất Ba đã ảnh hưởng rất lớn đến Tô Lương. Cảm xúc suy sụp khiến cậu không thể đạt thành tích lý tưởng trong vòng loại Thế vận hội. Sau đó, Tô Lương đã chìm trong khủng hoảng tinh thần suốt nửa năm trời mới có thể vực dậy.
Và giờ đây, khi bất ngờ xuyên không đến thế giới này, khoảnh khắc được gặp lại Tưởng Nhất Ba, Tô Lương như cảm nhận được lý do vì sao mình đến đây. Có lẽ… là để bù đắp những tiếc nuối từng có, và để một lần nữa theo đuổi ước mơ chưa kịp hoàn thành.
Bên cạnh, Tưởng Nhất Ba thấy hốc mắt Tô Lương có chút đỏ, liền cảm thấy hơi lúng túng. Trong lòng nghĩ, cái cậu nhóc này nhìn qua thì lạnh lùng như chẳng quan tâm chuyện gì, nhưng thật ra tâm lý lại rất nhạy cảm. Có khi là vì vừa rồi nghe cảnh sát hỏi có để cậu ở lại hay không mà bị dọa sợ.
Nghĩ vậy, anh cũng thấy tội. Một đứa trẻ như vậy, đột nhiên mất trí nhớ, chỉ nhớ được mình từng học trượt băng nghệ thuật và trượt băng tốc độ, nhưng lại không biết mình sống ở đâu, gia đình là ai chuyện này với người lớn còn là cú sốc lớn, huống gì là một thiếu niên.
Mang theo suy nghĩ đó, Tưởng Nhất Ba bèn cố gắng chuyển chủ đề, muốn giúp Tô Lương quên đi mớ lo lắng về việc “mất trí nhớ”.
Tối nay cậu về ký túc xá huấn luyện viên đội trượt băng tốc độ với tôi là được rồi. Ký túc xá này điều kiện cũng tốt lắm, mỗi người một phòng riêng, dù là người già hay trẻ con đều ở được cả. Nhà tôi cũng đơn giản, chỉ có tôi với con trai, thêm cậu vào cũng không sao cả.
Tô Lương nhìn anh một cái, cố ý hỏi:
Con trai anh?
Đúng rồi, con trai tôi!
Vừa nhắc đến đứa con nuôi của mình, tinh thần Tưởng Nhất Ba lập tức phấn chấn hẳn lên.
Hắn liếc nhìn đồng hồ, giật mình hoảng hốt:
“Ai da, đã gần 7 giờ rồi! Mau lên, Noãn Noãn nhà tôi vẫn đang ở nhà huấn luyện viên Tần của đội trượt băng nghệ thuật kia kìa...!”
Đúng vậy, là Noãn Noãn.
Trước năm 5 tuổi, tên thật của Tô Lương là Tô Noãn. Cái tên này là do viện trưởng cô nhi viện đặt cho. Về sau đổi thành Tô Lương, chính bản thân Tô Lương cũng không nhớ rõ lý do, chỉ nhớ theo lời ba mình kể thì, lúc bắt đầu học viết tên, cậu nhất quyết không viết nổi chữ “Noãn” – phần nét quá phức tạp khiến cậu ấm ức đến phát khóc. Cuối cùng ba cậu đành chiều theo, đổi tên thành “Tô Lương” cho dễ viết hơn.
Với lý do thoái thác ấy của ba, Tô Lương lúc nào cũng giữ thái độ hoài nghi.
Nhưng bây giờ, khi chính cậu Tô Lương đã quay trở lại, dù cho Tô Noãn bé nhỏ sau này có học chữ đến mức ấm ức thế nào đi nữa, cái tên kia cũng không còn cơ hội để đổi thành “Tô Lương” được nữa rồi.
Cũng vì nhắc đến Noãn Noãn, mà suốt chặng đường quay về ký túc xá, ông bố ngốc Tưởng Nhất Ba không ngừng thao thao bất tuyệt kể với Tô Lương về “báu vật” nhà mình nào là vừa thông minh, vừa đáng yêu, lại còn xinh xắn nữa chứ! Vợ chồng huấn luyện viên Tần còn bảo rằng Noãn Noãn tuy nhỏ nhưng rất chịu khó theo họ đi xem các trận đấu trượt băng nghệ thuật, sau này nhất định sẽ là hạt giống tiềm năng của bộ môn này...
Toàn những lời hoa mỹ, tự khen con mình như thể trên trời dưới đất chỉ có mỗi một đứa xuất sắc đến vậy. Tô Lương ban đầu còn cảm động vì cuộc hội ngộ hôm nay, nghe một lúc cũng bắt đầu trầm mặt, lặng lẽ nhìn về phía người cha trước mặt mình.
Cảm giác bị ba ruột khen chính mình (dưới tên cũ) ngay trước mặt, có lẽ cũng chẳng khác gì “xã hội đen xử tử công khai”, quê đến muốn chui xuống đất.
Đến khi cùng Tưởng Nhất Ba trở về khu ký túc xá của đội tuyển quốc gia môn trượt băng tốc độ, tâm trạng của Tô Lương cũng đã ổn định lại phần nào.
Một ngày dài đầy biến động: đột ngột xuyên không, gặp lại những người thân yêu đã khuất ở thế giới trước như Tưởng Nhất Ba và Mộc Viễn Sanh, rồi lại “mặt dày” theo Tưởng Nhất Ba mò vào đội tuyển quốc gia, rồi tình cờ chạm mặt với “người quen cũ” như Mộc Viễn Sanh… Tất cả khiến Tô Lương kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần.
Giờ được về ký túc xá, cuối cùng cậu cũng có chút thời gian ở một mình để nghỉ ngơi, sắp xếp lại những suy nghĩ còn hỗn loạn trong đầu.
Lên tới tầng 5, Tưởng Nhất Ba gõ cửa phòng bên cạnh là nhà của vợ chồng huấn luyện viên Tần.
“Ai da, Tiểu Tưởng, về rồi đấy à?” Người mở cửa là phu nhân của huấn luyện viên Tần, họ Lâm. Khi còn nhỏ, Tô Lương vẫn gọi bà là “Lâm nãi nãi”.
“Dì Lâm, cháu tới đón Noãn Noãn đây. Hôm nay lại làm phiền dì với chú Tần rồi, thật ngại quá.”
Tưởng Nhất Ba nói đầy chân thành và cảm kích. Hồi đó, khi còn là vận động viên tỉnh đội, có lần anh cùng đồng nghiệp tới cô nhi viện làm thiện nguyện thì gặp Noãn Noãn một đứa trẻ xinh xắn vô cùng. Ban đầu cũng chỉ là xúc động nhất thời, nào ngờ sau buổi đó, trong đầu anh cứ mãi không thể quên được đứa nhỏ kia. Có lẽ là duyên số. Sau một thời gian suy nghĩ và tìm hiểu, cuối cùng anh cũng quyết tâm làm thủ tục nhận nuôi, khi Noãn Noãn mới 1 tuổi rưỡi.
Ba mẹ của Tưởng Nhất Ba đều mất sớm, trong nhà không còn người lớn nào có thể giúp chăm sóc trẻ nhỏ. Những ngày đầu chăm con, anh phải một mình xoay sở trong cảnh bối rối, mới thấm thía nỗi vất vả của các bậc cha mẹ đơn thân. Nhưng dù có khó khăn thế nào, anh chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ.
May mắn thay, lúc ấy thành tích của anh trong đội khá ổn, huấn luyện viên và đồng đội cũng tạo điều kiện để anh dẫn con đi làm cùng. Nhờ đó, Noãn Noãn đã lớn lên ngay tại đội trượt băng tốc độ, đến khi Tưởng Nhất Ba được tuyển vào đội tuyển quốc gia, anh mới gửi Noãn Noãn cho vợ chồng huấn luyện viên Tần người hàng xóm đáng tin cậy.
Vợ chồng huấn luyện viên Tần là những lão làng đã nghỉ hưu của đội trượt băng nghệ thuật. Con cái đều sống xa, nên họ rất vui khi có Noãn Noãn bầu bạn. Còn với Tô Lương, ngoài cha ruột thì người thân thiết nhất với cậu lúc nhỏ chính là hai vợ chồng này. Chính nhờ sự động viên của họ mà cha cậu mới càng thêm tin tưởng: cậu có thiên phú và đam mê với trượt băng nghệ thuật, từ đó mạnh dạn đầu tư, cho cậu theo học từ khi còn rất nhỏ.
Trong lúc Tô Lương đang mải nghĩ ngợi, đứng ngẩn người một bên, thì bỗng nhiên cảm thấy có một khối nho nhỏ gì đó lạch bạch chạy tới, ôm chặt lấy chân cậu.
“Ba ba!”
Đứa bé vừa gọi vừa ngẩng đầu lên rồi chết sững.
Tô Lương cúi xuống, gương mặt không cảm xúc: “…”
Cả hai một lớn một nhỏ nhìn nhau không chớp mắt chừng mười giây, rồi Tô Lương lạnh lùng giơ tay nhéo nhẹ vào má bánh bao của đứa bé:
“Không phải ba, gọi là anh.”
Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn Tô Lương, lại quay sang nhìn Tưởng Nhất Ba đang đứng bên cạnh.
“Anh… ba…?”
Trong ánh mắt mà Tưởng Nhất Ba nhìn hai người Tô Lương và Tô Noãn rõ ràng là một lớn một nhỏ cách nhau cả chục tuổi, vậy mà nét mặt, đường nét tinh xảo lại giống nhau đến kỳ lạ.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Tưởng Nhất Ba chợt có cảm giác kỳ quái như thể… mình đang có hai đứa con trai cùng lúc vậy.