Tối hôm đó, trong giới trượt băng nội địa, câu nói xuất hiện với tần suất dày đặc nhất chính là. “Gì vậy trời, thiệt hay xạo đó?!”
Tài khoản "Là châu không phải cháo” nói: “Tôi gạt mấy người làm gì chớ? Giờ đầu óc tôi còn chưa tỉnh nè!”
Nhà Lưu Châu có điều kiện khá ổn nói đúng hơn, những đứa trẻ được đầu tư học trượt băng nghệ thuật trong giai đoạn này đều đến từ các gia đình không tệ. Vì vậy trong đội tuyển quốc gia, mười người thì sáu bảy người mang theo cả laptop.
Tối nay sau khi kết thúc buổi tập và về đến ký túc xá, Lưu Châu lập tức đăng nhập vào nhóm chat trên QQ với mấy đồng đội ở đội tỉnh và bắn liên tục một tràng tin nhắn điên cuồng.
Nội dung chính là .Cứu mạng! Mọi người đừng có tin mấy bài nói Tô Lương là phế vật trước đó nữa! Cậu ta đúng là ngôi sao băng giáng trần, nếu không phải do máy đo chỉ số xương phát hiện ra chiều cao không phù hợp, thì mấy tuyển thủ trẻ trượt băng nghệ thuật trong nước có mà bị cậu ta ‘nghiền’ sạch! Từng người một cũng không đỡ nổi!”
“Thật hả? Đừng dọa bọn tôi nha, Lưu Châu!”
Mấy người trong nhóm vẫn bán tín bán nghi. Dù gì ngày thường Lưu Châu cũng hay nói chuyện kiểu phóng đại, chưa chắc đáng tin. Hơn nữa, nếu Tô Lương thật sự lợi hại như vậy thì sao trước giờ chưa ai từng nghe tên cậu ta trên các sân thi đấu lớn trong nước?
Thấy không ai tin mình, Lưu Châu tức đến muốn phát điên, quay đầu định lôi Diêu Nhược Ngu ra làm nhân chứng. Nhưng vừa nhìn sang thì thấy Diêu Nhược Ngu còn chưa bật máy tính.
Nhìn dáng vẻ im lặng của cậu bạn, Lưu Châu rối rắm chốc lát rồi cũng buông con chuột xuống, quay người bước đến chỗ Diêu Nhược Ngu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT