“Yên tâm đi, en lúc nào cũng rảnh cả, em cũng có ra ngoài đâu, mà ngày mai còn là cuối tuần nữa.”
“Vậy trước khi đến anh sẽ liên lạc với em.”
Sau khi hai người thống nhất, Tiêu Vọng lái xe rời đi, còn Chu Trác Phỉ vẫn đứng ở cổng, nhìn theo chiếc xe đang xa dần.
Gió mùa hè vào ban đêm vẫn nóng, chẳng giúp được gì trong việc xua tan hơi nóng trên mặt cô. Nhưng khi luồng khí mát từ trong xe phả lên da hoàn toàn tan biến, cô cũng không còn cảm nhận được nhiệt độ trên mặt nữa.
Chu Trác Phỉ bước vào khu chung cư, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh rồi hít thở chậm rãi, cảm nhận luồng khí đang lưu chuyển trong cơ thể mình. Đầu óc của cô cũng dần tỉnh táo lại, bắt đầu hồi tưởng lại từng hình ảnh trong buổi tối hôm nay.
Tạ Lam nói en ấy cảm thấy mọi thứ trước mắt giống như một giấc mơ, vậy thì chẳng lẽ cô không như thế sao?
Tối nay, dường như cô đã có một giấc mơ về mùa hè năm mười tám tuổi, muộn màng nhưng vẫn trọn vẹn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT