Sự việc có tiến triển, tâm trạng của cả hai đều khá tốt. Sau một trận cười nói, Tiêu Vọng khởi động xe, chuẩn bị đưa Chu Trác Phỉ về nhà.
Vừa mới lái đi không bao lâu, anh liền phát hiện Chu Trác Phỉ liên tục đưa tay lên sờ vào cổ.
“Em không thoải mái à?”
"Không phải, chỉ là trên cổ em hình như dính cái gì đó." Chu Trác Phỉ cứ cảm thấy cổ hơi dính dính, không mấy dễ chịu. Nghĩ kỹ lại, có lẽ là nước mắt của Tạ Lan vừa rồi rơi xuống.
Lúc đầu, cô chỉ cảm nhận được hơi ẩm, nhưng sau khi nước mắt khô đi, trên da lại như có một lớp keo mỏng bám vào, dùng khăn giấy lau thế nào cũng không sạch.
Thử lau mấy lần không được, cô đành hỏi Tiêu Vọng: “Thư ký Tiêu, anh có khăn ướt không?”
Cô nghĩ rằng người có xe chắc hẳn sẽ thường mang theo mấy thứ này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT