Cảm giác đó đến bất ngờ, biến mất cũng bất ngờ, không đợi cô kịp phản ứng, bàn tay kia đã rút về.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp động tác thu tay lại của Tiêu Vọng.
"Xin lỗi." Đối phương nhìn cô với vẻ áy náy, nói: “Anh không cố ý, chỉ là thấy dáng vẻ vừa rồi của em nên muốn an ủi em một chút, có vẻ đã làm em sợ rồi.”
Khoảnh khắc ấy hoàn toàn là phản ứng bản năng của anh, vừa thấy Chu Trác Phỉ lộ ra vẻ mặt thất vọng, mờ mịt, anh liền không kìm được mà muốn tiến lên giúp đỡ, an ủi.
Nghe vậy, Chu Trác Phỉ vội lắc đầu: “Không có đâu, ngược lại em rất may mắn vì hôm nay có thể gặp thư ký Tiêu. Nếu không, em thật sự không biết mình sẽ làm gì.”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô lại hiểu rõ, giả sử hôm nay không có Tiêu Vọng, cô chắc chắn sẽ hẹn Đỗ Ngu ra ăn cơm, trò chuyện, rồi tối về nhà lại ăn một đống đồ để giải tỏa—đây cũng là phương pháp mà cô hay dùng nhất.
Thực ra cách phát tiết này không hề tốt cho sức khỏe, nhưng ít ra nó có hiệu quả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play