Edit Ngọc Trúc
Mới vừa nghĩ đến đó, nào ngờ vừa ra khỏi cổng thành, hai người liền thấy hơn hai mươi đứa ấu tể đang co ro ngồi xổm bên ngoài, trú tạm dưới một chiếc lều nhỏ, run rẩy vì lạnh.
“Các ngươi làm gì ở đây?” Chung Lư tế nghi bước nhanh mấy bước, quát lớn, “Sao không ngoan ngoãn đi học!”
Một đứa lớn tuổi hơn đứng lên, vừa hít mũi vừa nói: “Thầy nghe nói ngài vào thành, cho chúng ta nghỉ học, bảo chúng ta về nhà chờ phụ thân và các ca ca về.”
“Tế nghi gia gia, chúng ta được nghỉ hẳn hai mươi ngày đó!”
Sắc mặt Chung Lư tế nghi lúc này mới dịu đi phần nào: “Được rồi, về nhà hết đi, về nhà cả đi.”
Chỉ chốc lát sau, Mã Điền cũng cõng một cái tay nải nhỏ đến, rốt cuộc là người Hắc Sơn, tin tức hắn nghe ngóng còn kỹ hơn cả Chung Lư tế nghi. Hắn cười ha hả nói: “Ta nghe nói kho hàng đã bắt đầu chuyển vật tư ra ngoài từ hôm qua rồi, thành trì đang phát phần thưởng cho các chiến sĩ đó. Với năng lực của thôn trưởng Lư Khương, nhất định có thể giành được kha khá phần thưởng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play