Edit Ngọc Trúc
Hiện giờ hắn hỏi Lang Trạch như vậy thực ra là có tư tâm, bởi vì nếu Lang Trạch vẫn chưa chọn được vị trí, hắn muốn dẫn Lang Trạch đi xem chỗ bên cạnh căn nhà đá tương lai của mình, như vậy bọn họ có thể tiếp tục làm hàng xóm.
Nào ngờ Lang Trạch lại gật đầu nói: “Đã tìm được rồi.”
“Vậy à……” Kỳ Bạch có chút tiếc nuối nói.
Cả hai người bọn họ đều đã có mục tiêu, vậy nên cũng không cần phải đi tìm thêm nữa. Khi Hổ Tuyết và Xá Lật bỏ nguyên liệu nấu ăn vào nồi đá để chuẩn bị bữa sáng, Kỳ Bạch chủ động nhận lấy công việc của họ, để họ có thể nhanh chóng lên núi xem xét.
Không giống như mọi ngày, khi mọi người thường tập trung xung quanh nồi đá chờ ăn, hôm nay khi bữa sáng đã sẵn sàng, trong sơn động vẫn chưa có bao nhiêu người. Kỳ Bạch chạy ra khoảng đất trống trước sơn động, ngửa đầu hô lớn về phía vách núi đá: “Ăn cơm! Mau xuống ăn cơm đi!”
Mọi người cuối cùng cũng từ trên núi đá bốn phương tám hướng chạy xuống.
Vây quanh bên nồi đá, tất cả các thú nhân từ mười bốn tuổi trở lên hôm nay ai nấy đều hớn hở, vì Dương La và Hầu Nham đã xác nhận rằng chỉ những thú nhân từ mười bốn tuổi trở lên mới có thể dọn ra ở riêng trong các sơn động. Vì vậy, dù đám người Trư Nha đã tham gia tỷ thí trong bộ lạc, giờ phút này vẫn chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn những người khác.
Trong thế giới thú nhân, mối quan hệ nuôi dưỡng vẫn giữ lại rất nhiều tập tính của động vật. Chẳng hạn, cha mẹ sẽ nuôi dạy ấu tể cho đến khi chúng hai mươi tuổi, nhưng một khi đã trưởng thành, chúng phải tự sống độc lập. Khi đó, khái niệm “gia đình nhỏ” sẽ bị gạt bỏ, chỉ còn lại “đại gia đình” của bộ lạc.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT