Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch hít hít mũi, cô nương kia chúc phúc sao nghe quái lạ quá: “Chúng ta sẽ cẩn thận.”
Nhìn Linh Phinh và đoàn người rời đi, Kỳ Bạch cùng Lang Trạch cũng bước vào rừng rậm.
Lúc chưa vào rừng, Kỳ Bạch chỉ thấy nơi này là một mảnh rừng rậm mênh mông vô tận. Nhưng đến khi thực sự đặt chân vào, hắn mới thật sự cảm nhận được sự nhỏ bé của thú nhân.
Những cây đại thụ cao đến năm, sáu chục mét che kín cả bầu trời, ánh mặt trời bị cản lại hoàn toàn, dù có vài tia sáng lọt vào thì cũng nhanh chóng bị lớp sương mù lơ lửng phía trên ngăn lại. Nói cách khác, đứng trong rừng rậm, muốn dựa vào mặt trời hay mặt trăng để phân biệt phương hướng gần như là không thể.
Tệ hơn nữa là, cây cối trong rừng Sương Mù lại gần như giống hệt nhau, bốn phương tám hướng chỉ toàn những thân cây to lớn chằng chịt, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã như rơi vào một thế giới gương phản chiếu vô hạn.
Kỳ Bạch chớp mắt, kéo tay Lang Trạch: “Ta hình như đã không phân biệt được phương hướng rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT