Edit Ngọc Trúc

Kỳ Bạch mở to đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt chân thành hỏi:

"Thực Nhân Ngư này có ăn được không?"

Thỏ Nha chớp chớp mắt, vốn không định để ý đến Kỳ Bạch, nhưng lại sợ hắn đói quá mà thật sự lao tới bắt cá. Thực Nhân Ngư quá nguy hiểm, ngay cả những thú nhân có kinh nghiệm săn bắn phong phú cũng không dám tùy tiện trêu chọc. Nàng vội vàng nói:

"Thực Nhân Ngư ăn không ngon."

Nghĩ đến việc ngay cả lê thảo ăn sống cũng chẳng ra gì, Thỏ Nha càng nhấn mạnh:

"Thực Nhân Ngư ăn không ngon, nấu chín cũng không ngon, vừa đắng vừa tanh. Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện ăn nó!"

Kỳ Bạch chỉ nghe thấy Thỏ Nha nói "Thực Nhân Ngư ăn không ngon", đôi mắt lại càng mở to hơn.

Thỏ Nha chỉ nói không ngon, chứ không nói không thể ăn. Vậy có nghĩa là Thực Nhân Ngư vẫn có thể ăn được!

Còn chuyện vừa đắng vừa tanh, có khi chỉ là do cách chế biến có vấn đề mà thôi.

Dù sao thì con cá kia cũng béo tốt như vậy, nhìn qua là biết thịt rất dày, sao có thể không ngon được chứ?

Quan trọng nhất là, thịt cá vẫn là thịt mà!

Kỳ Bạch vừa rồi đã thấy rất rõ, dưới mặt nước có vô số Thực Nhân Ngư bị thức ăn thu hút đến.

Đó chẳng phải là cả một con sông đầy thịt cá sao?

Tất nhiên, Kỳ Bạch cũng nhận ra trong đó đầy rẫy nguy hiểm. Nếu muốn ăn cá, hắn cần tìm ra một cách an toàn trước đã.

Đang mải suy nghĩ, đoàn người đã trở về hang động.

Bên trong hang đã chất đống một ít rau dại, xem ra đội thu thập đã về một chuyến. Mọi người nhanh chóng đặt lê thảo trong tay xuống, còn Thỏ Nha thì lập tức báo tin về con sông Thực Nhân Ngư cho Dương La biết.

Dương La nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu nói:

"Ta sẽ báo tin này cho mọi người, để họ cẩn thận tránh xa sông Thực Nhân. Các ngươi làm rất tốt."

Được khen ngợi, Thỏ Nha có chút ngượng ngùng. Nhìn thấy Dương La vẫn đang bận nhóm lửa, nàng không quấy rầy nữa mà tiếp tục dẫn đội đi thu thập.

Mùa thu trong rừng núi có rất nhiều sản vật phong phú. Dù phải tìm kiếm khá lâu, nhưng mỗi chuyến đi họ đều thu hoạch không ít.

Là một người hiện đại, Kỳ Bạch rất mong có thể giúp thú nhân tìm ra một số loại thực phẩm mà hắn từng ăn. Nhưng có lẽ do thời đại khác biệt, hoặc có thể do thế giới này không giống với thế giới cũ của hắn, nên suốt cả ngày tìm kiếm, hắn chẳng thấy được thứ nào quen thuộc.

Tuy nhiên, hắn cũng không phải tay trắng. Ngoài lê thảo, Thỏ Nha và Điêu Lan còn tìm thêm được vài loại rau dại có thể ăn, thậm chí còn phát hiện một loại quả đỏ chua chua gọi là "hồng quả".

Lúc này chính là mùa hồng quả chín, đáng tiếc là không ít quả đã bị mưa gió mấy ngày qua làm rụng xuống đất, dập nát không ăn được nữa.

Thử Lâm và Điêu Lan trèo lên mấy cây hồng quả, hái xuống không ít quả còn nguyên vẹn.

Còn Kỳ Bạch và những người khác thì không được phép trèo cây, chỉ có thể nhặt những quả còn lành lặn trên mặt đất. Nhưng dù vậy, họ cũng thu hoạch được không ít.

Khi họ quay trở lại hang động, trời đã quá trưa.

Công việc của đội thu thập luôn bận rộn như vậy.

Họ không thể giống đội săn bắn, dành cả ngày ở bên ngoài. Đội thu thập phải tranh thủ buổi sáng để hái đủ rau dại và quả dại, vì sau khi về, họ còn phải xử lý da thú, chế tác công cụ, chuẩn bị bữa tối… vô số việc lặt vặt nhưng lại vô cùng quan trọng với cả bộ lạc.

Ở thế giới thú nhân không phân biệt nam nữ, mỗi người đều đóng góp theo cách riêng để giúp bộ lạc có cuộc sống tốt hơn.

Chỉ là hiện tại, bọn họ vẫn chưa thực sự trở thành một bộ lạc, hơn nữa còn rất nghèo khó. Da thú, công cụ hầu như không có gì, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể lười biếng.

Kỳ Bạch đặt hồng quả vào góc Đông Bắc của hang động. Nơi đó có một góc gần như vuông vức, khoảng 90 độ, đã được Dương La cho người dọn sạch, giờ chuyên dùng để chứa vật tư do đội thu thập mang về.

Trong động vang lên những tiếng "leng keng", đó là âm thanh khi dùng đá gõ vào nồi đá.

Nhóm này tổng cộng có năm người, lúc này họ đang ngồi vây quanh trước cửa hang. Dẫn đầu vẫn là Lộc Quả, người đã lên tiếng ngày hôm qua.

Buổi sáng, đội săn thú vừa rời đi không lâu, Lộc Quả liền dẫn theo bốn á thú nhân khác ra ngoài tìm đá để mài nồi đá.

Hang động họ đang ở là một hang đá tự nhiên hình thành trên núi.

Bên trong hang, đá vô cùng cứng và nhẵn bóng. Chính vì vậy, Hầu Nham và Dương La mới quyết định dừng chân tại đây. Ngọn núi này có lớp đá rất cứng, gần như không bị bao phủ bởi bùn đất, nên dù có mưa lớn cũng không cần lo lắng bị sập.

Vì thế, nhóm của Lộc Quả không đi quá xa nhưng vẫn tìm được một tảng đá lớn có thể dùng để mài nồi. Mặc dù cả năm người đều là á thú nhân, nhưng sức lực không hề nhỏ, cùng nhau hợp lực mang về một tảng đá lõm hình, đường kính khoảng một mét.

Không giống những nhóm khác vừa làm vừa trò chuyện, nhóm này chỉ nhỏ giọng hỏi Lộc Quả khi không biết bắt đầu từ đâu. Lộc Quả cẩn thận kiểm tra rồi mới nhẹ giọng hướng dẫn cách làm.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngoài âm thanh đá va chạm vào nhau, không còn bất kỳ tiếng động nào khác.

Mài đá là công việc đòi hỏi nhiều thời gian và sự kiên nhẫn, huống hồ bọn họ đang chế tạo một chiếc nồi đá khổng lồ, đủ dùng cho hơn năm mươi người. Việc này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Lúc này, Dương La đến kiểm tra tiến độ. Hắn rất hài lòng với tảng đá mà Lộc Quả chọn:

"Ngày mai ngươi lại dẫn người đi tìm thêm một tảng đá như vậy. Ta sẽ sắp xếp thêm người giúp mài giũa. Chúng ta cần ít nhất hai nồi lớn mới có thể nấu đủ cơm cho mọi người."

Thấy Dương La, Lộc Quả lập tức cúi đầu. Nghe hắn nói xong, y liền gật đầu đáp:

"Dương La đại nhân cứ yên tâm, chỗ chúng ta tìm hôm nay vẫn còn rất nhiều tảng đá lớn như vậy. Sáng mai chúng ta sẽ mang thêm về."

Dương La nhìn thấy đội của Kỳ Bạch vừa về đến hang, liền gọi bọn họ lại.

Với đám trẻ con như Báo Tinh và Li Li, Dương La phân công cho họ đem rau dại vừa hái về đi rửa bằng nước mưa.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play