Edit Ngọc Trúc
“Chúng ta khi đó đã nói rõ, ngươi chế tạo vũ khí cho bộ lạc, chúng ta cung cấp thức ăn, khen thưởng và hỗ trợ.” Kỳ Bạch khẽ cười, ngẩng đầu nhìn Hầu Túc, “Nhưng ngươi đã vào Hắc Sơn bộ lạc hơn hai trăm ngày, lại chỉ làm ra được một món vũ khí, Hắc Sơn bộ lạc không nuôi những thú nhân vô dụng. Nếu ngươi muốn ở lại, còn muốn nhận đãi ngộ tốt hơn, vậy thì cần chứng minh năng lực của mình.”
Tuy Kỳ Bạch đang cười, nhưng Hầu Túc lại cảm thấy sau nụ cười ấy ẩn giấu vẻ giảo hoạt khó lường.
Hắn vô thức nuốt nước miếng. Kỳ Bạch nói không sai hắn vốn nghĩ Hắc Sơn bộ lạc cần vũ khí của hắn nên mới không cố gắng hết sức. Cái nỏ xe này làm xong đã mấy ngày, Hầu Túc mỗi ngày đều quanh quẩn bên nó, nhưng chẳng mảy may sốt ruột chế tạo vũ khí mới hay nghiên cứu cái gì khác. Dù sao hắn cũng chẳng làm gì, bộ lạc vẫn cung phụng hắn ăn ngon uống tốt, hà cớ gì phải tự mình chịu khổ?
“À đúng rồi,” Kỳ Bạch bỗng bổ sung, “Ngươi thấy xe đẩy tay của bộ lạc rồi đấy, nghĩ cách gắn bánh xe dưới nỏ xe đi.”
Hầu Túc tức tối vén rèm da thú lên, lôi từ trong góc ra một túi da thú lớn, bắt đầu nhét đồ vào trong.
Thứ Dĩ đi theo sau lão sư vào nhà, chậm rãi dọn dẹp những thứ trên giường sưởi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play