Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch đã vượt qua mấy giờ đường núi, một quãng đường xa như vậy, công việc nặng nhọc như vậy, nếu là kiếp trước thì có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới. Thế nhưng hiện tại, ngoài việc lòng bàn chân bị cát thô và đá nhỏ cọ xát đến hơi đau, hắn chỉ cảm thấy có chút mệt mà thôi. Phải biết rằng, đi đường núi khác hẳn với đi trên đường bằng phẳng.
Trên đường đi, đám á thú nhân cũng không hề nhàn rỗi. Thử Lâm thậm chí còn có tâm trạng hái một bông hoa vàng nhỏ cài lên đầu, mỗi bước đi đều khiến bông hoa đung đưa theo.
Kỳ Bạch nhận ra rằng, không chỉ có Thử Lâm, mà trong đám thú nhân cũng có không ít kẻ không hề ý thức được sự gian nan, khổ cực.
Các nô lệ thì vốn dĩ không có hy vọng. Còn những thú nhân như Thử Lâm, dù không phải nô lệ, nhưng cũng chỉ biết làm việc theo lệnh. Họ không lo lắng mùa đông có thể kéo dài hay không, cũng chẳng quan tâm liệu thức ăn có đủ hay không. Chỉ cần hôm nay được ăn no, chỉ cần tế sư và tộc trưởng bảo làm việc, họ sẽ tuân theo mà làm.
Họ không giống những người hiện đại chỉ làm qua ngày để lấy lương. Nhìn Thử Lâm vô tư vô lo như vậy, Kỳ Bạch cảm thấy bọn họ thực sự còn chưa hiểu nhiều điều. Nói thẳng ra thì đúng là kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc.
Nhìn Dương La mấy ngày nay lo lắng đến nỗi môi tái nhợt, mắt cũng đỏ hoe, chắc hẳn đã thức trắng không ít đêm để tính toán. Kỳ Bạch từng thấy Dương La ngồi xổm trong góc trữ lương thực, dùng đá và dây thừng để tính toán suốt cả ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT