Edit Ngọc Trúc

Loại dây leo này không chỉ có một ít, chỉ cần đi vài bước là có thể chạm vào chúng. Kỳ Bạch ngồi xổm xuống, kéo một đoạn dây xuống quan sát. Càng nhìn, càng thấy nó giống với loại khoai lang đỏ từng ăn. Theo dây leo tìm đến rễ, gạt lớp đất ra, quả nhiên bên dưới là những củ khoai lang đỏ.

Những củ khoai lang này nhỏ hơn nhiều so với loại từng ăn trước đây, chỉ to cỡ ba bốn ngón tay và dài khoảng mười lăm centimet.

Đã lâu lắm rồi không được ăn tinh bột, giờ nhìn thấy khoai lang đỏ không khỏi nuốt nước miếng. Nhưng vì Thỏ Nha và những người khác không hái loại khoai này, cũng không chắc liệu chúng có ăn được hay không.

Gọi Thỏ Nha lại: “Thỏ Nha, loại quả này có ăn được không?”

Thỏ Nha nhìn củ khoai trong tay Kỳ Bạch, tò mò hỏi: “Đây là quả gì? Ngươi tìm thấy ở đâu?”

Chỉ tay vào đống đất bị đào xới, Thỏ Nha nhìn kỹ dây khoai, ngạc nhiên nói: “Mấy ngày trước dây này vẫn còn ăn được, nhưng giờ cỏ đã bắt đầu úa vàng nên ta không hái nữa. Ta còn không biết dưới đất lại có quả!”

Nghe Thỏ Nha nói chưa từng thấy qua, Kỳ Bạch bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng. Thỏ Nha cũng không ngăn cản, vì trong núi có rất nhiều loại rau dại và quả lạ, thường thì chỉ cần nếm thử một ít. Hơn nữa, trước đó đã từng ăn dây khoai mà không có vấn đề gì.

Khoai lang có chút mùi đất, nhưng ngay lập tức vị ngọt lan tỏa trong miệng. Đôi mắt Kỳ Bạch sáng lên: “Ngon lắm, ngọt nữa!”

Khoai lang tươi có vị ngọt nhẹ, nhưng không thể ăn quá nhiều.

“Thật sao?” Thỏ Nha vui mừng. Trước giờ muốn ăn đồ ngọt đều phải dựa vào các loại quả, mà hầu hết đều chua, quả thật ngọt thì không có nhiều.

Kỳ Bạch gật đầu, bẻ một miếng cho Thỏ Nha. Sau khi nếm thử, Thỏ Nha cũng phát hiện khoai lang có vị ngọt, liền vỗ tay nói: “Chúng ta tìm Điêu Lan và Thử Lâm tới xem. Nếu ăn được, hôm nay đào nhiều một chút mang về.”

Điêu Lan và Thử Lâm đang ở gần đó, nghe tiếng gọi liền chạy tới.

Lúc này, Kỳ Bạch và Thỏ Nha đã đào được khá nhiều khoai, củ lớn củ nhỏ xếp chồng lên nhau, trông chẳng khác nào một vụ thu hoạch.

Điêu Lan nhìn đống khoai, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta nhớ từng thấy có người mang loại này đi trao đổi trong ngày giao dịch, hình như gọi là khoai ngọt.”

Ngày giao dịch là dịp các bộ lạc tụ tập trao đổi nhu yếu phẩm trước mùa đông. Các thú nhân thường dành cả mùa thu để tích trữ lương thực, đến ngày giao dịch trao đổi vật phẩm cần thiết, sau đó quay về bộ lạc chuẩn bị cho mùa lạnh.

Như sực nhớ ra điều gì, Điêu Lan bật cười: “Lúc ấy thú nhân kia nói đến từ bộ lạc phương Bắc. Mà chúng ta hiện tại chẳng phải đang ở phương Bắc sao?”

Thỏ Nha nghe vậy, vui mừng nói: “Nếu có người mang đi giao dịch, vậy chắc chắn ăn được! Trên núi có rất nhiều khoai ngọt, Báo Bạch còn bảo chỉ cần phơi khô thì đến mùa đông cũng không hỏng. Nếu đúng như vậy, chúng ta nên gọi thêm người đến thu thập.”

Nghe xong, Thử Lâm lập tức tìm kiếm xung quanh. Hắn đã theo đội thu thập đến khu vực này nhiều lần, trước đây cũng từng hái dây khoai. Hắn đặc biệt thích chất lỏng màu trắng chảy ra từ dây leo khi bị bẻ gãy. Mấy ngày nay thấy chúng ngả vàng còn có chút tiếc nuối, không ngờ dưới đất lại có củ.

Điêu Lan nhìn Kỳ Bạch chằm chằm. Kỳ Bạch không giống người có nhiều kinh nghiệm thu thập, vậy mà lại biết được điều mà ngay cả tư tế cũng chưa chắc nắm rõ.

Mỗi lần mang thực phẩm về bộ lạc, tư tế đều kiểm tra cẩn thận. Dây khoai này từng được thu thập, nhưng tư tế không hề phát hiện dưới đất có củ.

Nhưng việc này không liên quan đến nàng. Nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, Điêu Lan tiếp tục đào khoai.

Dương La nếm thử khoai ngọt mà Kỳ Bạch mang về, vô cùng hài lòng.

Thực ra trong bộ lạc vẫn còn một số loại rễ rau, có phần giống với gốc cải trắng, chỉ cần đặt ở nơi râm mát là có thể bảo quản được. Tuy rằng hương vị sẽ giảm đi theo thời gian, nhưng ưu điểm là dễ bảo quản.

Tuy nhiên, rễ rau tươi không thể duy trì suốt cả mùa đông. Vì vậy, Dương La dự định sẽ dùng hết rễ rau trước khi mùa đông đến, sau đó mới chuyển sang ăn thịt.

Nhưng giờ đã có thêm nguồn lương thực mới để trữ cho mùa đông, đương nhiên không thể bỏ qua.

Hổ Tuyết và Xá Lật đã dẫn đội đốn tre trở về, vì thế lần này Dương La chỉ để lại một lão á thú nhân, còn bản thân thì dẫn theo những á thú nhân lớn tuổi hơn cùng đi thu thập khoai ngọt.

Những đứa trẻ còn lại cũng không rảnh rỗi.

Vì khoai ngọt cần được phơi khô, nhưng khoảng đất trống trước đây không đủ dùng.

Ban đầu, trước cửa động đã được dọn sạch khoảng 50 mét vuông để đặt hai nồi đá nấu cơm và ăn uống.

Sau đó, do cần chỗ để chất đống tre lớn, mọi người tiếp tục mở rộng thêm 30 mét vuông bên phải cửa động, dựa vào vách đá.

Giờ muốn phơi khoai ngọt thì cần diện tích lớn hơn nữa.

Nhưng việc mở đất trong rừng không dễ dàng, mặt đất đầy những loại cỏ mọc sát đất, bụi cây cao ngang người, dây leo cao bằng một người, thậm chí có cả những cây cổ thụ cao hơn mười mét. Công việc này tốn không ít công sức.

Lũ trẻ được phân công dọn sạch cỏ và bụi rậm. Đứa lớn nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi, nhỏ nhất là Lộc Hạ mới ba tuổi. Nhiều dây leo còn to hơn cả cánh tay bọn chúng, nhưng vẫn phải cố gắng làm việc.

Kỳ Bạch nhìn Dương La dùng cành cây vạch ra một khu đất lớn trên mặt đất, ít nhất cũng hơn 300 mét vuông. Có lẽ không thể dọn sạch trong một sớm một chiều.

Lần này là chuyến đi ra ngoài lớn nhất từ trước đến nay của bộ lạc. Hiện tại mới quá trưa, nhưng vì còn phải chuẩn bị bữa tối, họ cần trở về trong vòng ba tiếng. Thời gian vô cùng gấp rút.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play