Edit Ngọc Trúc

Kỳ Bạch không biết thế giới này có thần linh hay không, nhưng vào khoảnh khắc này, hắn cũng vô cùng chân thành cầu nguyện trong lòng, cảm tạ vì bản thân đã có được một cuộc đời mới.

Mọi người ngâm tụng xong liền đồng loạt hướng ánh mắt về phía hai người đứng đầu.

Đợi đến khi đám đông bình tĩnh trở lại, Dương La mới tiếp tục nói:

"Ngọn lửa trí tuệ sẽ mọc rễ và nảy mầm trên từng mảnh đất mà thú nhân đặt chân đến. Cho dù gặp bao nhiêu gian khổ, tộc thú nhân chúng ta vĩnh viễn không bao giờ lùi bước!
Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ sinh sống tại nơi này. Các thú nhân, hãy chuẩn bị mở ra hành trình mới thuộc về chính chúng ta!"

"Đúng vậy!"

"Hành trình mới!"

Trong đám đông, từng đợt tiếng hưởng ứng vang lên, ngày càng mạnh mẽ.

Lúc này, Hầu Nham đứng dậy. Khuôn mặt chất phác của ông mang theo một sức thuyết phục tự nhiên:

"Tất cả á thú nhân và ấu tể tập trung tại chỗ Dương La để lập thành đội thu thập.
Tất cả giác thú nhân trưởng thành tập trung tại chỗ ta để thành lập đội săn bắn.
Nếu Thần Thú đã chỉ dẫn chúng ta dừng lại ở đây, vậy là con dân của Thần Thú, chúng ta phải dựa vào chính mình để sinh tồn!"

Nghe theo sự chỉ huy của Hầu Nham, mọi người dần dần chia thành hai đội.

Lúc này, Kỳ Bạch mới phát hiện trong đội ngũ hơn 50 người, vậy mà chỉ có mười giác thú nhân trưởng thành, trong đó còn có vài người tuổi già hoặc tàn tật.

Bên phía đội á thú nhân và ấu tể, Dương La đã bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Trước tiên, ông hỏi xem có ai biết mài giũa đá hay không. Mọi người nghe vậy đều lúng túng, nhưng Dương La không thúc ép mà chỉ kiên nhẫn khích lệ họ bằng ánh mắt.

Lúc này, một á thú nhân cẩn thận giơ tay lên:

“Dương La đại nhân, ta từng giúp chủ nhân mài rìu đá.”

Dương La mỉm cười nhìn nàng, nói:

“Rất tốt.”

Người vừa lên tiếng là một á thú nhân có vẻ ngoài dịu dàng tên Lộc Quả. Khi phát hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, nàng lập tức cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy nụ cười khích lệ của Dương La, một á thú nhân khác cũng rụt rè giơ tay:

“Dương La đại nhân, ta… ta từng mài dao đá cho chủ nhân.”

Dương La vẫn giữ nguyên nụ cười, gật đầu đồng thời gọi cả hai ra đứng riêng một chỗ. Ông tiếp tục chọn thêm vài người nữa cho đến khi tổ mài giũa đá có đủ năm thành viên mới dừng lại.

Kỳ Bạch nhìn nụ cười của Dương La, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Lúc này, Dương La lại hỏi:

“Ai có thể nhóm lửa?”

Câu hỏi này khiến cả đội ngũ lâm vào khó xử.

Ở thời đại này, lửa là tài nguyên vô cùng quý giá mà bất kỳ bộ lạc nào cũng phải trân trọng. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là việc tạo ra lửa thực sự rất khó khăn.

Dù các thú nhân đã học được cách sử dụng lửa, nhưng người có thể tự mình nhóm lửa lại vô cùng hiếm hoi, bởi đây là một kỹ năng vừa thần thánh vừa phức tạp.

Tuy vậy, điều này không có nghĩa là các thú nhân gặp khó khăn trong việc sử dụng lửa. Thay vào đó, mỗi bộ lạc đều duy trì một nguồn lửa không bao giờ tắt, và mọi người chỉ cần lấy lửa từ đó khi cần thiết.

Ngay cả đối với Kỳ Bạch – một người đến từ thế giới hiện đại, mặc dù hiểu nguyên lý nhóm lửa, nhưng để thực sự làm được thì e rằng hắn còn kém xa những thú nhân đã sống trong xã hội nguyên thủy này.

Nhìn thấy kết quả như vậy, Dương La cũng không hề thất vọng. Ông chọn ra hai giác thú nhân ấu tể lớn tuổi nhất để thử nhóm lửa trước.

Còn lại hơn ba mươi người, Dương La chia họ thành bốn nhóm nhỏ và chỉ định từng đội trưởng.

Nhóm của Kỳ Bạch do một á thú nhân tên Thỏ Nha dẫn đầu. Nghe Dương La giao nhiệm vụ, Thỏ Nha lập tức lo lắng, nói:

“Ta chưa từng làm đội trưởng, ta không biết làm sao cả.”

Dương La ôn hòa hỏi:

“Ngươi từng là thành viên trong đội thu thập của bộ lạc cũ, đúng không?”

Thỏ Nha mở to đôi mắt tròn xoe, e dè gật đầu.

Dương La tiếp tục hỏi:

“Vậy ngươi có thể phân biệt được loại thực vật và trái cây nào có thể ăn, loại nào không thể ăn không?”

Thỏ Nha do dự một chút, rồi lắc đầu:

“Ta không nhận biết được tất cả thực vật và trái cây…”

“Ngươi không cần nhận biết toàn bộ thực vật và trái cây. Chỉ cần tìm được những thứ ngươi biết, sau đó truyền lại kiến thức ấy cho các á thú nhân và ấu tể khác. Hãy dạy họ cách hái lượm, mang theo thức ăn trở về an toàn cùng đội viên của ngươi. Khi làm được điều đó, ngươi chính là một đội trưởng thu thập rất giỏi.”

Thỏ Nha hồi tưởng lại những gì đội trưởng thu thập trước kia đã làm. Đúng như lời Dương La nói, hóa ra trở thành một đội trưởng cũng không khó như nàng nghĩ.

Dương La đặt tay lên đỉnh đầu Thỏ Nha, dùng giọng nói trầm bổng đầy uy nghiêm mà nói:

“Ngươi có thể làm được. Thần Thú sẽ phù hộ ngươi.”

Lời nói ấy khiến Thỏ Nha lần đầu tiên cảm nhận được sự tin tưởng và ý thức trách nhiệm chưa từng có trước đây. Nàng nghiêm túc gật đầu, trong lòng bắt đầu mong chờ ngày mai được đi thu thập.

Kỳ Bạch há miệng, nhưng rồi lại thôi. Giờ hắn đã biết cảm giác kỳ quái trong lòng mình là gì—hôm nay, biểu hiện của Dương La hoàn toàn khác hẳn so với trước kia.

Ông ta giống như từ một lão già lôi thôi, tiều tụy vì chạy nạn, bỗng chốc lột xác thành một "Thần côn"—một kẻ xem bói có thể đoán mệnh cho người khác bất cứ lúc nào.

Tình huống hiện tại chẳng khác gì một buổi lừa đảo tâm linh, nơi mà mọi người đều nhanh chóng trở thành tín đồ của "Thần côn" ấy. Điều đáng nói hơn cả là ngay cả Kỳ Bạch cũng cảm thấy Dương La vô cùng đáng tin phục.

Dĩ nhiên, lúc này Kỳ Bạch còn chưa biết rằng, chỉ những người từng trải qua huấn luyện chuyên sâu mới có thể sở hữu giọng điệu như vậy.

Bộ lạc trước kia của nguyên thân chỉ là một bộ lạc nhỏ, tư tế của họ đều do chính bộ lạc tuyển chọn, nên so với Dương La, họ thiếu đi khí chất chuyên nghiệp. Cái khí chất ấy khiến Dương La trông lúc nào cũng đặc biệt cao quý, giống như một vị tư tế chính thống thực thụ.

Sau khi Dương La phân công nhiệm vụ, mọi người đều có công việc của riêng mình. Ngay cả những tiểu á thú nhân mới ba, bốn tuổi cũng nghiêm túc bám sát đội trưởng của mình.

Xác định kế hoạch cho ngày mai xong, Kỳ Bạch quay về chỗ nghỉ của hắn.

Trong sơn động không có dấu vết của thú nhân từng sinh sống, nhưng lại có một lớp cỏ khô được trải như giường đệm.

Từ đó, Kỳ Bạch đoán rằng nơi này hẳn từng là hang ổ của một loài động vật nào đó. Chỉ là con vật ấy đã rời đi từ rất lâu, mùi hương của nó cũng đã nhạt đi đáng kể.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play