Edit Ngọc Trúc

Này hết thảy bất quá phát sinh trong chớp mắt, cự lang rất nhanh đã khôi phục hành động. Nhìn thấy đất đá trôi sắp sửa cuốn tới, Kỳ Bạch dốc hết sức chạy về phía trước, dẫn cự lang leo lên dốc thoải.

Thế nhưng hắn đã đánh giá quá cao thể lực của thân thể này. Khi hắn tay chân cùng lúc sử dụng để leo lên dốc, lực xô đẩy cực lớn bất ngờ cuốn lấy eo hắn. Trong cơn hoảng loạn, hắn chỉ kịp bám chặt lấy một đám cỏ dại trên mặt đất.

Xong đời rồi! Kỳ Bạch thầm nghĩ. Hắn sắp chết ở đây. Hắn không còn sức để leo lên nữa.

Tay hắn siết chặt lấy mặt đất, nhưng lớp bùn dưới tay lại vô cùng nhão nhoẹt, bị nước mưa cuốn trôi, khiến hắn không thể trụ vững lâu hơn.

Đúng lúc này, một bàn tay tái nhợt đột ngột nắm chặt lấy cánh tay hắn. Kỳ Bạch trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi. Thiếu niên cắn răng, nghiến giọng nói:

“Dùng sức, chậm rãi bò lên!”

Thiếu niên xa lạ này khiến Kỳ Bạch một lần nữa nhen nhóm hy vọng.

Kỳ Bạch phản xạ nắm lấy cánh tay thiếu niên, nhưng không dám dùng quá nhiều sức, sợ sẽ kéo cả hắn xuống dưới.

Hắn dùng hết sức ghim chặt chân vào mặt đất, lợi dụng lực cản của bùn đất, từng chút một bò lên trên bờ.

Khi Kỳ Bạch cuối cùng cũng leo lên được, cả hai người đều đã kiệt sức. Họ loạng choạng vài bước về phía trước rồi không chịu nổi nữa, song song ngã xuống đất.

Kỳ Bạch ngửa đầu nhìn bầu trời trên cao, nước mắt không kìm được chảy ra, hòa vào làn mưa, thấm vào lòng đất.

Không phải hắn yếu đuối, mà là đã bao lâu rồi hắn không được chạy như vậy? Tựa như đã là chuyện của mấy đời trước.

Từ khi hắn mắc bệnh, đã bao lâu rồi hắn chưa từng bước ra khỏi bệnh viện? Bao lâu rồi chưa rời khỏi phòng bệnh? Chính hắn cũng không còn nhớ rõ.

Rời khỏi thế giới đó như vậy, có lẽ cũng không tệ. Hắn sẽ không còn phải chịu đựng bệnh tật giày vò, người nhà cũng không cần phải đau khổ cùng hắn.

Chỉ là, hắn không ngờ rằng chuyện không tưởng như xuyên qua lại xảy ra với mình. Chẳng lẽ là vì khi chết hắn vẫn còn quá nhiều chấp niệm, đến mức ngay cả ông trời cũng không nỡ?

Đáng tiếc là hắn có cơ hội này, nhưng lại không thể báo cho người nhà biết. Hy vọng cha mẹ và em trai ở thế giới khác có thể sớm nguôi ngoai trước cái chết của hắn và bắt đầu một cuộc sống mới.

Kỳ Bạch chớp chớp mắt, để nước mắt theo đó rơi xuống. Hiện tại không phải lúc để vui mừng hay bi thương. Những ai từng mất đi người thân, hoặc đã trải qua bệnh tật dày vò, sẽ càng hiểu rõ giá trị của sự sống. Hắn sẽ không từ bỏ. Hắn nhất định phải kiên cường tiếp tục sinh tồn!

Trong sơn động.

Một đám thú nhân co cụm vào nhau để sưởi ấm.

Bọn họ đã liên tục chạy trốn về phương Bắc suốt mười mấy ngày. Trong quá trình đào tẩu, số người trong nhóm liên tục giảm rồi lại tăng. Giờ đây, trong sơn động này chỉ còn lại hơn năm mươi người.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tìm được một sơn động đủ rộng để chứa tất cả mọi người, thế nhưng bầu không khí vẫn nặng nề chết chóc.

Không ai nói chuyện với những người xa lạ bên cạnh, bởi vì chẳng ai biết ngày mai liệu có còn được nhìn thấy những người ấy nữa hay không.

Thông qua ký ức của nguyên chủ, Kỳ Bạch biết rằng mình đã xuyên đến một nơi gọi là Thú Nhân Đại Lục.

Hiện tại, hắn là một thú nhân có hình thú—chính xác hơn là một á thú nhân.

Ở Thú Nhân Đại Lục, giới tính không chia theo nam nữ, mà được phân thành giác thú nhân và á thú nhân.

Giác thú nhân có một chiếc sừng trên đầu, hình thú to lớn, giỏi chiến đấu. Thiếu niên đã cứu hắn khi nãy chính là một giác thú nhân thuộc tộc sói.

Á thú nhân không có sừng, hình thú nhỏ bé, không thích hợp để săn bắt. Thế nhưng bất kể nam hay nữ, họ đều có khả năng sinh sản.

Những trận mưa lớn kéo dài đã gây ra một trận lũ kinh hoàng ở vùng đất mà nguyên chủ sinh sống. Trên đường di chuyển cùng bộ lạc, hắn bị lạc. May mắn thay, trong lúc chạy trốn khỏi thảm họa, hắn đã gặp được một nhóm người đồng cảnh ngộ.

Bên ngoài sơn động, mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, càng làm không khí trong động thêm phần tĩnh lặng.

Kỳ Bạch lắng nghe tiếng mưa rơi trên núi rừng, lặng lẽ cuộn tròn thân thể mình lại.

Hắn vẫn chưa quen với hình thú của bản thân, nên trừ khi bắt buộc phải chạy trốn, hắn vẫn luôn duy trì hình dạng con người.

Giờ phút này, mái tóc ngắn màu trắng của hắn bết chặt vào trán, đôi mắt tròn tròn mang theo chút mờ mịt nhìn ra ngoài động.

Vừa nãy, hắn đã học theo các thú nhân xung quanh ăn một ít rau dại. Hắn không biết đó là loại rau gì, chỉ thấy người khác ăn mới dám thử. Những ngày qua, hắn đều dựa vào cách này để cầm cự cơn đói.

Nhưng rau dại chẳng thể giúp no bụng. Dạ dày hắn vẫn cồn cào, thế nhưng hắn cũng không có ý định ra ngoài tìm thức ăn.

Tất cả mọi người đều như vậy. So với việc ra ngoài tìm con mồi mà chưa chắc đã có, chi bằng nhân cơ hội này ở lại trong hang, tranh thủ ngủ một giấc thật ngon.

Chỉ khi tích lũy đủ thể lực, ngày mai mới có sức để tiếp tục chạy trốn. Bởi vì ai cũng biết, một thú nhân lạc đàn rất khó sinh tồn ngoài hoang dã. Chỉ có bám sát đội ngũ này, bọn họ mới có cơ hội sống sót.

Cơn đói đã trở thành trạng thái bình thường trong những ngày này. Không ai dám dừng lại quá lâu để ăn, cho dù bọn họ đã chạy trốn khỏi vùng đất sạt lở rất xa.

Khi Kỳ Bạch còn đang lắng nghe tiếng bụng mình réo lên, đột nhiên có hai bóng người trong đám đông đứng dậy.

Hắn nhận ra họ—đó là hai lão giả trong đội, giác thú nhân Hầu Nham và á thú nhân Dương La.

Những ngày chạy trốn khổ cực, nếu không nhờ họ chỉ đường và dạy mọi người cách sinh tồn, có lẽ số người chết còn nhiều hơn.

Dương La giơ hai tay lên che mặt, sau đó đặt trước ngực, thành kính nói:

“Thần Thú giáng mưa lớn, trừng phạt những con dân tham lam. Thế nhưng Thần Thú cũng nhân từ, đã dẫn dắt chúng ta vào sơn động này, để lại cho chúng ta một con đường sống.
Phương Bắc là nơi tận cùng của thế giới, là nơi Thần Thú cư ngụ. Chúng ta không thể tiếp tục tiến lên, tránh quấy rầy sự yên nghỉ của Thần Thú.
Chúng ta đã được Thần Thú phù hộ, giờ là lúc dừng lại những bước chân vô định.”

Nói xong, hắn chắp hai tay lại trước ngực, cúi đầu ngâm tụng:

“Thần Thú phù hộ.”

Giọng nói của Dương La mang theo một nhịp điệu kỳ lạ, kéo dài mà huyền bí.

Kỳ Bạch không tự chủ mà nghiêm túc lắng nghe.

Lúc này, tất cả thú nhân xung quanh đã khôi phục hình người. Dù không hiểu hết lời Dương La, nhưng họ biết rằng mình không cần tiếp tục chạy trốn nữa. Khuôn mặt ai nấy đều hiện lên vẻ vui mừng.

Bọn họ đồng loạt làm theo động tác của Dương La, chắp tay trước ngực, cùng nhau hô vang:

“Thần Thú phù hộ!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play