Edit Ngọc Trúc
Chỉ có Lang Trạch là không hề do dự, bước lên phía trước kéo Kỳ Bạch ra khỏi người thanh niên kia, rồi tự mình ngồi vào chỗ ấy. Vừa dùng hai tay xoa dịu làn da người kia, hắn vừa nói:
“Đừng ngơ ra đó nữa, mau tới giúp đi.”
Mọi người lúc này mới xúm lại, tò mò dùng tay xoa nắn tay chân hai người đang nằm kia.
Có lẽ vì cuộc sống ở thế giới thú nhân vốn khắc nghiệt, nên khi thấy hai người rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết như vậy, ai cũng không bộc lộ quá nhiều bi thương hay hoảng loạn. Trái lại, họ lại tò mò về việc Kỳ Bạch bảo họ làm như vậy là có ý gì.
Kỳ Bạch nhìn hai cơ thể gầy gò, làn da bị tê cóng, đã đoán được phần nào tình cảnh của họ: chắc hẳn là hai người này đã băng rừng suốt đêm, không có lương thực, cuối cùng đói lả rồi ngất xỉu giữa tuyết, may mắn được đội săn phát hiện.
Thật may là đội săn mỗi ngày đều tuần tra hai lần quanh lãnh địa, và hôm nay lại không có tuyết rơi. Nếu không, hai người kia ngã trong tuyết rồi bị vùi lấp, có khi chờ được đến lúc được cứu thì cũng đã muộn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT