Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch đưa tấm da thú lên che mũi, cố gắng bịt chặt lại hai lần hắn thật sự không hiểu nổi tại sao lũ nhỏ kia lại thích mấy thứ như vậy, càng thối lại càng vui vẻ.
Nhưng phải thừa nhận, chính nhờ những đứa nhóc mê mùi thối ấy mà việc chăn dê của hắn mới có được đột phá lớn như vậy.
Tuy trong lòng nghĩ thế, Kỳ Bạch vẫn vô thức dịch người về phía Tôn Nguyên một chút đứa tiểu giác thú nhân này đại khái là người sạch sẽ nhất trong cả bộ lạc. Ở gần Tôn Nguyên, hắn cảm giác như cả hô hấp cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Chỉ là Kỳ Bạch vừa mới ngồi xổm xuống đã thấy Tiểu Tôn Nguyên một đầu tóc bị ca ca hắn lấy dao đá cạo đến lởm chởm như bị chó gặm, tay cầm xú rau, mặt không cảm xúc nhìn hắn. Kỳ Bạch còn chưa kịp lắc đầu, nhóc con đã bóp bẹp luôn cây cỏ xú trong tay.
Tiểu Tôn Nguyên nhìn chất lỏng xanh xanh đang chảy ra từ đầu ngón tay, một lúc sau lại ngẩng đầu, mở miệng nói với Kỳ Bạch: “Cái này không dễ ngửi.”
Kỳ Bạch mặt mày ủ rũ gật đầu: “Đúng vậy, không dễ ngửi, đừng học bọn họ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play