Ký ức cuối cùng của Tần Hạ vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc hắn đang đứng trên một cây cầu gỗ cũ kỹ, xuống cấp trầm trọng. Chỉ trong nháy mắt, ván gỗ mục nát gãy vụn, cơ thể hắn rơi thẳng xuống vách núi sâu hun hút.

Thế nhưng, khi mở mắt ra lần nữa, trước mặt hắn lại là một tân phòng với ánh nến đỏ lay động.

Tần Hạ nhíu mày, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

Ta là ai? Ta đang ở đâu?

Chỉ đến khi một loạt ký ức xa lạ ập đến trong đầu, hắn mới chớp mắt, miễn cưỡng tiêu hóa thông tin.

Mình xuyên thư rồi.

Hơn nữa, lại là quyển cổ phong võng văn mà hắn từng đọc trong một chuyến du lịch, chỉ để giết thời gian.

Nói về cốt truyện, quyển này không đến nỗi quá tệ, nhưng cũng chẳng phải xuất sắc gì.

Duy nhất khiến hắn có chút ấn tượng chính là một nhân vật: Vai ác – Ngu Cửu Khuyết.

Ngu Cửu Khuyết là một thái giám phản diện chuẩn mực.

Y chấp chưởng Tư Lễ Giám và Đông Xưởng, quyền thế ngập trời, về sau lại nâng đỡ tân đế đăng cơ, hoàn toàn trở thành một kẻ "dưới một người, trên vạn người".

Nhưng ngầm mà nói, Ngu Cửu Khuyết là kẻ tham ô, nhận hối lộ, bán quan bán tước, giết người không gớm tay, danh tiếng hỗn loạn, kẻ người người căm ghét.

Cả quyển tiểu thuyết gần như không có tuyến tình cảm, mà chỉ xoay quanh cuộc đấu trí giữa nam chính – tân đế bù nhìn do Ngu Cửu Khuyết nâng đỡ – và chính hắn. Kết cục, nam chính thành công xét nhà, tru di cả tộc họ Ngu, chặt đầu Ngu Cửu Khuyết, kết thúc câu chuyện.

Tần Hạ ghi nhớ sâu sắc về nhân vật này không chỉ vì Ngu Cửu Khuyết là một thái giám, mà còn bởi vì y là một "ca nhi".

Ca nhi, hay còn gọi là song nhi, có thể hiểu đơn giản là một loại nam nhân có khả năng sinh nở. Tuy mang đặc điểm nam giới, họ thường có vóc dáng nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, nhưng chức năng sinh lý lại không được hoàn thiện.

Dưới triều Đại Ung, hoạn quan thế đại, trong cung có rất nhiều nội thị là ca nhi đảm nhiệm. Nhưng nam tử nếu muốn vào cung, thì phải chịu một đao tịnh thân.

Đừng nhìn số lượng ca nhi trong nội thị đông đảo, thực chất, trong lịch sử các triều đại, những thái giám có quyền lực cao nhất đều là nam nhân đã bị tịnh thân hoàn toàn. Những ca nhi trong cung thường chỉ có thể trở thành món đồ mua vui của bọn họ.

Nếu là cung nữ, còn có thể dựa vào thân phận mà "đối thực" (ý chỉ có thể kết đôi với thái giám để nương tựa nhau). Nhưng ca nhi thì không có danh phận gì, địa vị cực kỳ thấp kém.

Trong cung, họ chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu như một nô bộc thấp hèn.

Ngoài dân gian, họ cũng bị coi là không thể lập gia đình, lại khó thụ thai, không có khả năng duy trì huyết mạch, khiến nhà nào cũng e ngại.

Vậy mà Ngu Cửu Khuyết, từ một ca nhi bị đưa vào cung, lại có thể leo lên địa vị Cửu Thiên Tuế, một tay che trời, đủ thấy thủ đoạn và quyết đoán của y đáng sợ đến mức nào.

Trong thời kỳ nắm quyền, y còn thực hiện không ít chính sách mà đời sau đánh giá là có tầm nhìn xa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, sự "thiếu hụt" của y vẫn là điều không thể phủ nhận.

Về lý do vì sao một ca nhi nghèo hèn, bị ép vào cung, cuối cùng lại biến thành kẻ sẵn sàng bất chấp tất cả để vươn lên thành quyền hoạn đương triều, thì trong nguyên tác cũng có nhắc đến.

Mấu chốt nằm ở một sự kiện:

Khi Ngu Cửu Khuyết phụng mệnh xuất cung làm việc, trên đường bị phe đối địch trong cung sai người ám sát...

Y dốc hết sức lực giả chết để chạy trốn, nhưng trên đường lại bị thương nặng, mất trí nhớ, cuối cùng rơi vào tay một mụ buôn người.

Mụ buôn người không biết thân phận thực sự của y, chỉ coi y là một ca nhi bình thường, rồi bán y cho một kẻ môi giới.

Do thể trạng yếu ớt, giá của y bị ép xuống thấp, cuối cùng bị một tên lưu manh vô lại ở huyện Tề Nam, phủ Bình Nguyên mua về làm phu lang.

Kể từ đó, cuộc sống của y chìm trong địa ngục.

Y không chỉ mất đi sự trong sạch, mà còn thường xuyên bị tên vô lại đánh đập, chửi bới mỗi khi say rượu. Y ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, phải chịu đựng sự giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần.

Chính trong quãng thời gian bị đày đọa ấy, Ngu Cửu Khuyết dần dần hắc hóa.

Cho đến một đêm trăng đen gió lớn, y cuối cùng không thể nhịn được nữa.

Y phát điên, vớ lấy con dao và đâm chết tên vô lại.

Có lẽ do cú sốc tinh thần quá mạnh, chính trong khoảnh khắc đó, y lại khôi phục trí nhớ.

Từ đó, y ẩn nhẫn giấu tài suốt nhiều tháng, cuối cùng sát trở về Thịnh Kinh, từng bước leo lên quyền lực, không từ thủ đoạn để giành lại mọi thứ.

Tần Hạ xuyên vào nhân vật nào ư? Chính là tên vô lại lưu manh ở huyện Tề Nam—kẻ đã mua Ngu Cửu Khuyết về làm phu lang.

Bấm ngón tay tính toán, hắn phát hiện mình chỉ còn ba tháng nữa sẽ bị giết chết, thi thể bị chôn ở vườn rau sau nhà.

Nhận ra kết cục thê thảm của bản thân, mặc kệ nguyên chủ trước đây đã làm những gì, Tần Hạ giật mình tỉnh rượu ngay tại chỗ!

Hắn vội vàng lùi một bước, đến tận mép giường. Đồng thời, cũng không quên nhắc nhở tương lai đốc chủ đại nhân—một kẻ hiện tại vẫn còn là tiểu đáng thương mất trí nhớ:

"Cái kia... ngươi mặc quần áo vào đi, kẻo cảm lạnh."

Ngu Cửu Khuyết cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo bị người nào đó xé loạn.

Y không hiểu tại sao Tần Hạ đột nhiên dừng tay, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng cài lại cổ áo, thắt chặt đai lưng.

Sau đó, cả hai chìm vào một khoảng trầm mặc.

Tần Hạ nhíu chặt mày, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

Là một người đọc vô số tiểu thuyết xuyên thư, hắn hiểu rất rõ một điều: kiểu xuyên này không có đường lui.

Nguyên chủ có lẽ đã chết, hắn cũng không thể quay về.

Nhưng may mắn thay, thời điểm hắn xuyên qua vẫn còn kịp để cứu vãn tình hình.

Mà cách giải quyết tốt nhất lúc này?

Dĩ nhiên là nhanh chóng tìm cách tiễn Ngu Cửu Khuyết đi, cắt đứt mọi liên quan giữa hai người, tránh để bản thân dính líu vào con đường hắc hóa của hắn!

Sau đó, hắn chỉ cần sống với thân phận "Tần Hạ", làm một dân thường bình yên giữa triều đại này, ăn ngon, uống sướng, hưởng thụ một đời nhàn nhã.

Đó chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc sao?

Nhưng trước khi tính xa hơn, điều quan trọng trước mắt là phải đối phó với đêm nay đã.

Trời thì giá rét, nửa đêm nửa hôm không thể đá Ngu Cửu Khuyết ra khỏi cửa được.

Đang đau đầu không biết phải chung sống với y thế nào, thì đột nhiên...

"Ục ục——"

Tần Hạ ngẩng đầu, vừa vặn thấy Ngu Cửu Khuyết mặt đầy xấu hổ, đưa tay che bụng, còn rúc người vào góc giường đất.

Hắn ngẫm lại ký ức nguyên chủ, lập tức hiểu ra.

Ở thời đại này, hôn lễ thực chất chỉ là một bữa tiệc diễn ra lúc hoàng hôn.

Nhưng tên nguyên chủ này, trong tiệc cưới chỉ lo cùng đám bằng hữu uống rượu chè chén, đến một cốc nước ấm cũng không đưa cho Ngu Cửu Khuyết.

Sau đó, trước khi "động phòng", Ngu Cửu Khuyết tự mình đội khăn voan, một mình ngồi suốt mấy canh giờ trong phòng cưới.

Bảo sao không đói đến mức bụng kêu!

Tần Hạ kiếp trước cực kỳ đam mê ẩm thực, hơn nữa còn là đầu bếp đặc cấp, từng đoạt vô số giải thưởng lớn. Hắn ghét nhất là nhìn thấy có người bị bỏ đói.

Tuy vậy, việc bị người khác nghe thấy tiếng bụng réo đúng là chuyện cực kỳ xấu hổ.

Tần Hạ giả vờ ho nhẹ, rồi làm bộ hỏi:

"Ngươi có đói bụng không? Ta định nấu một bát mì, có muốn ăn cùng không?"

Thử hỏi xem, có ai đói bụng đến mức này mà lại từ chối một bát mì nóng hổi trong đêm đông lạnh lẽo không?

Ngu Cửu Khuyết nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu.

Tần Hạ liền khoác áo bông, đứng dậy rời khỏi phòng.

Không ngờ, sau khi hắn rời đi, Ngu Cửu Khuyết nhìn theo bóng lưng ấy, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ suy tư.

Từ nhà chính đi đến nhà bếp chỉ vài bước, Tần Hạ chỉ có một cảm tưởng duy nhất: Lạnh!

Áo bông đời này sao sánh nổi với áo lông vũ của thời đại sau? Chỉ cần một cơn gió thổi qua, hắn đã rét đến thấu xương.

May mà nhà bếp này nối liền với giường sưởi trong phòng, nên vẫn còn giữ được chút hơi ấm.

Hắn lấy một ngọn nến nhỏ, soi sáng cả gian bếp, rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Dựa theo ký ức nguyên chủ, Tần Hạ không tốn thời gian kiểm tra hũ gạo—chỗ đó đến cả chuột cũng chán không thèm vào. Thay vào đó, hắn mở chiếc tủ gỗ cũ dựa tường.

Quả nhiên, lương thực còn sót lại rất ít.

Tổng cộng chỉ có:

Một bát bột mì trắng

Nửa túi bột tạp

Vài quả trứng gà

Còn rau xanh ư?

Ngoài một bím tỏi khô treo trên tường, thì trong góc tủ chỉ có một gói rau cải trắng khô được bọc trong giấy dầu.

Đúng là nghèo đến phát khóc!

Hắn đưa ngọn nến lại gần, kiểm tra cẩn thận—đây chính xác là cải trắng phơi khô.

Thôi thì... cũng đủ nấu hai bát mì canh suông.

Tần Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, đặt cây nến vào chỗ an toàn, rồi xắn tay áo bắt đầu làm việc.

Thời tiết thế này, bột mì để cả đêm cũng không lên men.

Hắn ước lượng lại số bột, rồi quyết định nhào tất cả thành mì sợi.

Hai người trưởng thành, ăn một bữa như vậy chắc chắn là dư dả.

Dư lại phần bột ngô thừa, Tần Hạ quyết định giữ lại để sáng mai làm mấy chiếc bánh bột ngô ăn sáng.

Sau khi đưa ra quyết định, hắn đi ra sân, xách một xô nước từ lu vào bếp. Trước tiên, hắn rửa sạch nguyên liệu, sau đó ngâm nước cho mềm.

Ở đây mọi người đều dùng nước giếng. Hắn múc một gáo nước lên nếm thử, cảm giác lạnh buốt đến mức răng cũng phải kháng nghị. Thế nhưng, nước lại có vị ngọt nhẹ, không hề có cảm giác lợ hay khé, chứng tỏ đây là một giếng nước rất tốt.

Dù vậy, nước sống vẫn không nên uống nhiều.

Hắn cho muối và một lượng nước vừa phải vào bột mì, nhào thành một khối bột mịn, rồi lấy một tấm vải sạch đậy lại, để bột nghỉ một lúc.

Sau đó, Tần Hạ cúi xuống châm thêm củi vào bếp, khiến lửa cháy mạnh hơn. Hắn đổ đầy nước vào chảo sắt lớn, định nấu sẵn một ít nước ấm để dùng sau.

Trong lúc chờ nước sôi, hắn cũng không rảnh rỗi.

Chủ nhân cũ của thân xác này là một kẻ độc thân, thi thoảng mới nấu mì ăn qua loa, chuyện dọn dẹp bếp núc dĩ nhiên không thể trông mong gì nhiều.

Tần Hạ nhìn thấy cảnh bừa bộn liền không chịu nổi, bèn tìm một tấm giẻ lau rồi bắt đầu dọn dẹp cẩn thận.

Chẳng bao lâu sau, nước trong chảo cũng sôi. Hắn tận dụng nước ấm để cọ rửa chiếc chảo sắt lớn một lần, đồng thời rửa sạch toàn bộ bát đũa và dụng cụ làm bếp có thể tìm thấy.

Đến khi gian bếp đã được dọn dẹp sạch sẽ, Tần Hạ cũng đã dùng không ít sức lực, khiến cơn đói bụng càng thêm dữ dội.

Hắn không chờ thêm được nữa, vội kiểm tra khối bột. Thấy bột đã đạt yêu cầu, hắn liền lấy ra, đặt lên thớt đã phủ một lớp bột khô để chuẩn bị chế biến.

Chiếc chày cán bột vừa được tráng qua nước ấm vẫn còn lưu lại chút hơi nóng. Cục bột mềm dẻo được cán mỏng thành lớp vỏ bánh, sau đó gấp lại. Tần Hạ giơ tay chém xuống dứt khoát, chỉ trong chớp mắt, từng sợi mì mảnh đã hiện ra.

Hắn dùng tay gỡ tơi sợi mì, nhẹ nhàng hất lên vài lần, thế là một mẻ mì sợi tươi mới đã hoàn thành.

Mì ngon phải đi kèm với nước dùng ngon. Trong nhà không có thịt cá, vì thế nguyên liệu duy nhất có thể tận dụng chính là trứng gà.

Tần Hạ tiếp tục nhóm lửa, chờ hơi nước trong nồi bốc lên. Hắn rót vào một chút dầu cải còn sót lại trong hũ, đợi dầu nóng rồi nhanh chóng đập hai quả trứng gà vào. Trứng được rán đến khi cả hai mặt chuyển sang màu vàng óng, sau đó thêm nước vào đun sôi. Chẳng mấy chốc, lớp nước dùng trở nên ngả màu trắng đục, bề mặt phủ một lớp váng dầu mỏng, tạo thành một nồi “nước cốt” đơn giản nhưng thơm béo.

Mì sợi được thả vào nồi nước sôi, cuộn xoáy theo làn nước đang sục sôi. Khi mì gần chín, hắn cho thêm rau cải khô vào. Lá cải trắng teo quắt từ từ hút nước dùng, dần dần nở ra, mềm mại hơn. Không khí tĩnh lặng trong bếp bỗng chốc tan biến, thay vào đó là hương thơm ấm áp của đồ ăn lan tỏa.

Hương thơm ấy không chỉ quẩn quanh trong gian bếp nhỏ hẹp mà còn theo khe cửa sổ len lỏi vào trong nhà chính.

Ngu Cửu Khuyết nghe thấy bụng mình lại réo lên hai tiếng. Y lặng lẽ nuốt nước miếng, ngón tay vô thức siết chặt đai lưng.

Y chẳng còn chút ký ức nào về bản thân, trên người đầy thương tích, bị đối xử chẳng khác gì súc vật—bị người ta xem xét rồi mặc cả bán đi. Trên đường bị môi giới dẫn đi ngàn dặm xa xôi, y chưa từng được ăn một bữa cơm no.

Trong đầu y vẫn còn sót lại cảnh tượng đêm qua: Tần Hạ nồng nặc mùi rượu, đè y xuống giường, xé toạc quần áo. Dù sau đó Tần Hạ đột nhiên như bừng tỉnh khỏi cơn say, trở nên lịch sự nhã nhặn, thậm chí còn chủ động nói muốn nấu mì, nhưng Ngu Cửu Khuyết vẫn không thể nào tin tưởng hắn hoàn toàn.

Rốt cuộc, y cũng chỉ là một "phu lang" bị Tần Hạ mua về với giá năm lượng bạc, ngay cả giấy bán thân cũng nằm trong tay đối phương. Y không có tư cách được ngồi cùng bàn, ăn cùng mâm.

Đôi mắt Ngu Cửu Khuyết dần trở nên ảm đạm.

Khi Tần Hạ bưng hai bát mì nóng vào nhà, cảnh tượng đập vào mắt hắn chính là dáng vẻ co rúm của Ngu Cửu Khuyết, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc hắn rời đi. Y thu mình trong góc giường đất, như thể đang cố hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình.

Nghĩ đến những gì Ngu Cửu Khuyết đã phải trải qua đêm qua theo nguyên tác, Tần Hạ không khỏi thở dài trong lòng.

Vạn sự đều có nhân quả. Hắn chỉ mong bản thân có thể nhổ bỏ cái gốc ác này để tránh về sau phải gánh chịu hậu quả xấu.

“A Cửu, lại đây đóng cửa giúp ta một chút, trong phòng vẫn còn chút hơi ấm, đừng để bay hết.”

Hắn cố ý phá vỡ bầu không khí gượng gạo, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên để trò chuyện với Ngu Cửu Khuyết.

Cái tên "A Cửu" chỉ là hắn tiện miệng gọi ra, không ngờ lại vô tình trùng hợp với tên thật của Ngu Cửu Khuyết, khiến Tần Hạ cũng cảm thấy thuận miệng hơn khi gọi.

Ngu Cửu Khuyết thoáng sững sờ, đến khi nhìn thấy trên tay Tần Hạ thực sự có hai bát mì nóng, trái tim y bất giác đập mạnh hai nhịp.

Y nghe theo lời, rời giường bước đến đóng cửa. Cơn gió lạnh quất vào mặt khiến cả người y run lên bần bật.

Đến khi xoay người lại, y thấy Tần Hạ đã đặt hai bát mì xuống bàn, còn quay sang thúc giục:

“Ngẩn người làm gì đấy? Mau lại đây ăn đi, còn nóng đấy.”

☆yên-thủy-hàn@wikidich☆

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play