Sau khi tan học, Lục Chiết đi đến cửa hàng máy tính.
Ông chủ Phương kể với anh chuyện xảy ra hôm nay khi chú ấy đến trường học: "Nữ sinh kia nghĩ như thế nào vậy? Chú cũng không biết con bé nghĩ kiểu gì mà lại dám mạo nhận là ân nhân cứu mạng của chú. Chuyện như vậy còn có thể mạo nhận sao?" Chú ấy thật sự rất tức giận. Nếu không phải đối phương khóc, chú ấy còn nghĩ muốn chửi ầm lên.
"Cơ mà, cô bé cứu Tiểu Khoái Nhạc lớn lên xuất chúng như vậy, không có khả năng trường học của cháu lại không biết được?" Ông chủ Phương vẫn chưa từ bỏ ý định: "A Chiết, nếu cháu có thời gian, có thể giúp chú lưu ý một chút được không?"
Giấc mơ tối hôm qua quá mức chân thật. Mặc dù chỉ là trong mơ thôi nhưng nỗi đau xót đó đến bây giờ chú ấy vẫn còn nhớ rõ. Nếu không trịnh trọng mà cảm tạ cô bé kia, chú ấy liền cảm thấy trong lòng không an ổn.
"Để chú mô tả dáng vẻ của cô bé kia cho cháu: Cô bé ấy lớn lên cao cao gầy gầy, tóc rất dài."
Nghe vậy, Tô Từ nằm trong lồng ngực của Lục Chiết chép miệng. Cô gái nào cũng có bộ dạng như thế, chẳng lẽ cô lớn lên trông bình thường vậy sao?
Ông chủ Phương vỗ chân: "Đúng rồi, da của cô bé đó rất trắng, ngũ quan cũng rất tinh xảo. Dù sao thì chính là lớn lên rất xinh đẹp, so với dung mạo của nữ sinh mạo nhận cứu người hôm nay còn đẹp hơn rất nhiều."
Lục Chiết im lặng một chút, sau đó mới mở miệng hỏi: "Không còn đặc điểm nào khác sao?"
Ông chủ Phương híp nửa mắt. Trong lúc chú ấy đang nhớ, ánh mắt lại dừng trên con thỏ trong ngực của Lục Chiết, đột nhiên chú ấy vỗ đầu một cái: "Chú nhớ, trên mắt cá chân của cô bé có mang một chiếc vòng màu đỏ, rất giống với cái vòng trên chân con thỏ của cháu."
Tình huống khi đó rất nguy cấp, cô bé nằm trên đường cái, lúc chú ấy muốn đỡ cô bé dậy thì vô tình thấy, nhưng hiện tại chú ấy mới đột nhiên nhớ ra.
Tô Từ cứng đờ, theo bản năng cô rụt chân nhỏ có buộc chiếc vòng màu đỏ của mình về sau.
"Vâng, chú Phương, cháu sẽ giúp chú lưu ý." Lục Chiết đáp ứng.
Lúc rời khỏi cửa hàng máy tính đã là chín giờ tối. Đường phố bên ngoài rất náo nhiệt, hiện tại mới là giờ cao điểm của chợ đêm.
Ngửi thấy mùi thịt nướng BBQ từ trên đường bay tới, Tô Từ nằm trong lồng ngực của Lục Chiết liền đỏ rực đôi mắt, thèm đến không chịu được. Ngoại trừ ngày đó sau khi trở lại thành người ăn được một cái bánh mì vừa cứng vừa lạnh, thì trong khoảng thời gian này cô đều ăn thức ăn cho thỏ, ăn đến mức sắp muốn phun ra luôn rồi!
Nhìn bên cạnh có một cô bé trong tay cầm một xâu mực nướng đi qua, cô hâm mộ mà nuốt nước miếng.
Lục Chiết cũng không biết con thỏ trong lòng mình đang dùng đôi mắt đỏ kinh người mà nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trên đường, bước chân của anh không nhanh, thậm chí so với người đi đường bên cạnh còn chậm hơn.
Phía trước, một chiếc xe đạp chạy lại đây, Lục Chiết nhích sang bên cạnh nhường một chút.
Giây tiếp theo, Lục Chiết một tay ôm con thỏ cả người đột nhiên té ngã trên mặt đất.
Tô Từ hóa ngốc, còn chưa kịp phản ứng thì cô đã được Lục Chiết ôm chặt trong lồng ngực, bàn tay to lớn che chở toàn bộ cơ thể của cô.
Cô gái lái xe đạp bị hoảng sợ. Cô ấy cũng không có đụng phải anh ấy nha! Bản thân cô cũng rất rõ xe đạp còn cách đối phương tận mấy cái bàn tay lận.
"Anh không sao chứ? Xe của tôi không có đụng trúng anh đúng không." Cô gái khẩn trương hỏi Lục Chiết bị ngã xuống đất, cô ấy đang lo mình gặp phải ăn vạ.
Lục Chiết cúi đầu, anh nhìn thoáng qua con thỏ trong lồng ngực, thấy nó không có việc gì, anh một tay chống mặt đất, thong thả mà đứng lên. Làm lơ ánh mắt kỳ quái từ chung quanh đều dừng lại đây, hắn lạnh lùng nói: "Không có việc gì."
Cô gái lúc này mới phát hiện thiếu niên bị ngã lớn lên rất đẹp trai, cô ấy nhìn đến sửng sốt: "Không có việc gì thì tốt."
Lục Chiết ôm con thỏ rời đi.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, gương mặt cương lãnh của Lục Chiết mơ hồ trong bóng đêm, trông càng thêm lạnh băng.
Tô Từ cảm thấy kỳ quái, cô cũng không biết tại sao Lục Chiết lại đột nhiên bị ngã.
Trở về nhà.
Sau khi Lục Chiết chuẩn bị thức ăn cho con thỏ xong, anh liền đi đến góc bên kia cầm lấy quả tạ, bắt đầu tập vài động tác, từng chút từng chút một, tốc độ thong thả, cơ bắp ở trên cánh tay căng chặt hữu lực.
Đại khái là nâng lên hạ xuống được trăm cái, Tô Từ thấy Lục Chiết cúi người trên mặt đất bắt đầu tập hít đất.
Tô Từ nhàm chán đếm từng cái hít đất của Lục Chiết, lúc đếm tới cái thứ năm mươi, thấy Lục Chiết vẫn còn tiếp tục, cô kinh ngạc đến chớp mắt.
Cô nhớ rõ trước kia trong một lần tham gia gameshow, nam minh tinh trong tiết mục đó bị phạt hít đất, đối phương kiên trì đến cái thứ hai mươi tám liền làm không nổi nữa. Cô khi đó mới biết được, đàn ông trung bình có thể làm từ hai mươi đến ba mươi cái hít đất, nếu có thể một hơi làm được năm mươi cái là đã rất lợi hại. Cơ mà hiện tại Lục Chiết hình như còn rất nhẹ nhàng là sao ta?
Tô Từ hứng thú, cô tiếp tục đếm.
Thẳng đến cái thứ một trăm, Tô Từ thấy Lục Chiết còn không có ý muốn dừng lại, cô từ bỏ đếm đếm, chỉ dùng đôi mắt sáng long lanh mà nhìn anh.
Cái trán, cổ, và phần lưng của Lục Chiết đều là mồ hôi, đồng phục bị ướt nhẹp, dính ở trên người anh, Tô Từ mơ hồ còn có thể thấy tấm lưng rắn chắn của Lục Chiết.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Chiết rốt cuộc dừng lại.
Anh ngồi trên mặt đất, dựa vào tường, thở hộc hộc. Tóc mái trên trán đều bị mồ hôi làm ướt, khuôn mặt vẫn cương lãnh như cũ, nhưng đôi mắt đen nhánh của anh lại trở nên rất sáng.
Thiếu niên trước mặt cô quả thật là đẹp đến độ muốn đòi mạng người.
Tô Từ híp mắt, cô trực tiếp nhảy lên người Lục Chiết, vừa lúc hiện tại cũng có thể hôn anh.
Cảm nhận được trên đùi khác thường, Lục Chiết đang dựa tường cúi đầu. Mồ hôi trên trán xẹt qua mi tâm của anh, dọc theo sườn mặt chảy xuống, rơi vào cổ áo đồng phục của anh.
Thấy con thỏ bông tuyết nhảy lên chân hắn, Lục Chiết kéo kéo khóe miệng, bàn tay to lớn lạnh băng trực tiếp đè lại thân hình ngo ngoe rục rịch của nó đang có ý muốn bò lên trên.
Ô! Tô Từ giãy giụa. Cô ngửi thấy hơi thở dày đặc của đàn ông trên người Lục Chiết, hoàn toàn không giống hơi thở mát lạnh của anh lúc bình thường, hẳn là mùi mồ hôi nhỉ?
Thỏ con ở trong tay hắn giãy giụa, trên người Lục Chiết đều là mồ hôi, không thể ôm nó được. Anh trực tiếp nhéo nhéo lỗ tai trắng hồng của con thỏ, lập tức nó như quả bóng bị xì hơi, thân thể mềm xuống, không náo loạn nữa.
Lục Chiết câu môi.
Anh đặt con thỏ ở trên bàn sách, sau đó mở ngăn kéo, lấy thuốc ở bên trong ra, rồi dùng ly nước bên cạnh uống thuốc.
Thân thể Tô Từ mềm nhũn, cô nhô thân thể ra, nhìn thoáng qua trong ngăn kéo.
Giây tiếp theo, cô ngây ngẩn cả người.
Ngăn kéo bị Lục Chiết đóng lại.
Tô Từ kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Lục Chiết, cô thấy bên trên bản báo cáo bệnh án có ba chữ: Xơ cứng teo cơ một bên (ALS)
Cho nên, Lục Chiết là bị xơ cứng teo cơ một bên?
Khó trách giá trị sinh mệnh của anh chỉ có ba năm.
Cô đã từng xem qua một ít tin tức về căn bệnh này ở trên mạng. Người bị bệnh ngón tay, cánh tay sẽ vô lực, tê dại, dễ dàng mệt mỏi. Cơ bắp lúc nhảy lên, lúc lại teo đi. Đi đường thì dễ bị vướng ngã, đi lùi lại cũng không thể làm được, thân thể như thể bị đóng băng, không thể cử động, cuối cùng là nói ngọng, không nghe rõ, khó có thể nuốt..
Cô khó có thể tưởng tượng thiếu niên đẹp trai, thân thể cao lớn, cường tráng hữu lực trước mặt sẽ có một ngày trở thành dây leo khô héo, mũi chân dẫm nhẹ cũng bị nghiền nát.
Sắc mặt Tô Từ phức tạp mà nhìn Lục Chiết.
Cho nên, vừa rồi Lục Chiết đột nhiên bị ngã ở trên đường phố, là bởi vì chân anh đã bắt đầu vô lực sao?
Khó trách lúc về nhà, anh lại điên cuồng mà tập luyện.
Ở bên kia, Triệu Ưu Ưu không rảnh quản chuyển bị bạn học hiểu lầm rồi cười nhạo. Sau khi tan học cô ta lập tức rời đi, chạy tới tiệm vé số.
"Cô bé, hôm nay lại tới mua vé số sao?" Ông chủ tiệm đã liên tục thấy Triệu Ưu Ưu mấy ngày rồi.
"Đúng vậy ạ."
Triệu Ưu Ưu thẹn thùng cười cười, cô ta cọ tới cọ lui bắt đầu nhìn dãy số, nhưng ánh mắt lại dừng trên người từng vị khách tiến vào cửa tiệm.
Cho đến khi một người đàn ông béo mặc quần hoa, mang gọng kính màu đen xuất hiện, hai mắt Triệu Ưu Ưu liền sáng như bóng đèn ô tô, tay siết chặt vạt áo.
Cô ta tới tiệm vé số chờ nhiều ngày như vậy, chính là chờ ông ta.
"Đổng Kiến tới rồi sao? Hôm nay cậu muốn mua dãy số nào?" Ông chủ bán vé số biết người đàn ông mặc quần hoa này. Dù gì thì đối phương đã mua vé số ở tiệm ông ta được hơn hai năm, nhưng đều không trúng thưởng.
Người đàn ông quần hoa gãi đầu, cầm lấy bút, bắt đầu viết dãy số mà mình muốn, sau đó bảo ông chủ đưa vé số cho hắn.
Triệu Ưu Ưu đi đến bên cạnh Đổng Kiến. Cô ta nhìn chằm chằm tờ vé số đối phương vừa nhận được, cười thẹn thùng ôn nhu: "Chú ơi, hôm nay là sinh nhật của mẹ cháu. Cháu mới vừa thấy dãy số chú mua có mấy con số liền nhau là thời gian sinh của mẹ cháu ạ."
Triệu Ưu Ưu không trang điểm đậm, bộ dáng thanh lệ, hơn nữa lúc ở trường học cô ta còn khóc một hồi, nên khóe mắt hơi hồng hồng, có điểm đáng thương, làm người nhìn mềm lòng. Cô ta nhỏ giọng hỏi: "Chú có thể bán tờ vé số trong tay chú cho cháu được không? Cháu muốn dùng nó làm quà sinh nhật cho mẹ cháu, cháu có thể mua với giá một trăm đồng ạ."
Đổng Kiến kỳ quái mà nhìn cô ta một cái: "Cháu có thể tự mình mua một tấm mà."
Ông chủ bán vé số nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô bé nhỏ, lắm miệng một câu: "Kệ đi Đổng Kiến, dù sao cậu bình thường đều không trúng thưởng, cứ bán cho cô bé này đi. Cô bé có thể làm một đứa bé hiếu thuận, mà cậu còn có thể kiếm được một trăm đồng. Một trăm đồng mua liền mấy tấm vé số, một chút cũng không thiệt thòi đâu."
Triệu Ưu Ưu căn bản không có nhìn đến dãy số trên tờ vé số của đối phương, cô ta lo lắng đối phương không đáp ứng, nên nhanh tay móc ra tiền, chân thành mà nhìn đối phương: "Có thể chứ, chú ơi?"
Đổng Kiến gãi đầu, nhận lấy tiền của Triệu Ưu Ưu. Hắn đưa vé số cho cô ta, dù sao thì chính mình lại không bị thiệt.
"Cảm ơn, chú quả là người tốt." Sau khi Triệu Ưu Ưu lấy được tấm vé số, cô ta liếc mắt nhìn đối phương cảm tạ một cái, rồi lập tức rời khỏi cửa hàng.
Ông chủ bán vé số hỏi Đổng Kiến: "Thế nào, mua lại dãy số kia một lần nữa sao?"
"Ông giúp tôi sửa lại dãy số." Đổng Kiến nghĩ nghĩ, đem dãy số phía trước đổi thành một dãy số khác.
Sau khi Triệu Ưu Ưu về đến nhà, cô ta nỗ lực kiềm chế trái tim đang kích động của mình. Đến ban đêm, ở trên máy tính, khi cô ta thấy dãy số trúng thưởng cùng dãy số trên tờ vé số trong tay giống nhau như đúc, cô ta mới bình tâm lại.
Cô ta lập tức nói tin này cho ba Triệu mẹ Triệu.
"Con nói cái gì? Năm trăm vạn?" Thanh âm mẹ Triệu cao vót.
Triệu Ưu Ưu sợ tới mức nhanh tay che miệng mẹ Triệu lại: "Mẹ, nói nhỏ thôi."
Mẹ Triệu nhìn tờ vé số mà con gái bà ta vừa đưa tới trước mặt, hai tay run rẩy: "Tôi không nằm mơ đúng không." Tiền tiết kiệm của nhà bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có năm vạn mà thôi.
Bên cạnh, sắc mặt của ba Triệu vóc dáng thấp bé cũng kích động. Ông ta nuốt vài ngụm nước miếng, tay kẹp điếu thuốc run run: "Ưu Ưu, con xác định đúng là trúng năm trăm vạn?"
"Thật là năm trăm vạn." Triệu Ưu Ưu dùng sức gật đầu.
Đời trước, người trúng năm trăm vạn chính là người đàn ông quần hoa ở tiệm vé số hôm nay.
Nhà cô ta ở lầu năm, ông ta ở lầu tám. Sau khi ông ta trúng thưởng, mọi người trong khu đều biết. Lúc ấy ba Triệu còn tiếc hận bản thân không thích chơi vé số.
Sau khi trọng sinh trở về, cô ta vẫn luôn gim chuyện này, mà hiện tại, người trúng thưởng chính là cô ta.
"Sau khi nhận năm trăm vạn, chúng ta gửi anh trai chút tiền chữa bệnh đi." Triệu Ưu Ưu đề nghị.
"Con cái đứa nhỏ này, con cao hứng đến điên rồi sao? Nói ngốc cái gì vậy?" Mẹ Triệu vỗ đầu con gái.
"Không được."
Ba Triệu cũng phản đối: "Căn bệnh kia của nó vốn đã không có cách nào trị liệu, tiêu tiền vào việc trị liệu cũng chẳng khác gì đem tiền ném xuống biển."
Triệu Ưu Ưu nghĩ tới lần cuối cùng khi nhìn thấy Lục Chiết ở đời trước. Gương mặt đối phương thon gầy, lõm xuống, tứ chi cứng đờ, lúc đi đường còn phải chống nạng. Quả thật bệnh ALS là bệnh bất trị.
Đôi mắt ba Triệu không lớn, lúc nheo lại trông có vài phần âm ngoan, làm người nhìn không thoải mái: "Con kêu Lục Chiết ngày mai trở về nhà một chuyến, đem toàn bộ đồ vật của nó dọn hết đi."
Số tiền này là của nhà bọn họ, Lục Chiết một chút cũng đừng nghĩ muốn chia.
Hiển nhiên, ý tưởng của mẹ Triệu cùng ba Triệu giống nhau: "Đúng. Chúng ta cực khổ nuôi nó nhiều năm như vậy, không có lý do gì lại phải bị nó liên lụy đến bây giờ. Tiền của chúng ta là của chúng ta, một chút cũng không có quan hệ với nó."
Lục Chiết mắc bệnh nan y, thành phế nhân, đối với bọn họ mà nói là không có tác dụng gì. Ba Triệu và mẹ Triệu đều sợ sau khi Lục Chiết biết bọn họ trúng năm trăm vạn thì sẽ quấn lấy đòi chia tiền. Hiện tại, bọn họ chỉ hận không thể lập tức cùng Lục Chiết cắt đứt toàn bộ quan hệ.
Triệu Ưu Ưu há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói thêm gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Từ là tiểu khả ái, Lục Chiết là tiểu đáng thương. Tiểu đáng thương mau mau hôn tiểu khả ái nha!