Từ ngoài cửa sổ, nước mưa không ngừng bắn vào bàn đọc sách, thùng giấy được đặt trên bàn cũng bị nước mưa thấm ướt.
Một thân hình nhỏ bé như bông tuyết bám vào thùng giấy, cố hết sức mà từ bên trong nhảy ra. Bởi vì dùng quá nhiều sức, bông tuyết nhỏ lập tức mất khống chế, nó văng ra khỏi mặt bàn, ngã nhào xuống mặt đất.
Tô Từ kinh hoảng nhắm mắt lại, toàn thân đều căng thẳng.
Giây tiếp theo, thân thể cũng không truyền đến đau đớn, ngược lại lại như rơi vào hầm băng.
Tô Từ chậm rãi mở to mắt, trước mặt cô là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của một thiếu niên.
Vẻ mặt đối phương vô cảm, tóc bị nước mưa thấm ướt, bọt nước trên tóc mái từ từ chảy xuống, xẹt qua sườn mặt góc cạnh, chậm rãi mà từ cằm nhỏ giọt. Đôi mắt đen nhánh không gợn sóng, cũng không có ánh sáng, sâu đến không thấy đáy, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tô Từ chớp mắt, anh ta đã trở lại.
Lục Chiết rũ mắt, liếc nhìn con thỏ trắng trẻo trong lòng bàn tay một cái, sau đó thì đặt nó lên giường của mình.
Phòng tương đối nhỏ hẹp. Giường là kiểu giường đơn, bên trên có một tấm khăn trải giường màu xám. Tô Từ ngoan ngoãn nằm xuống giường, không dám lộn xộn, cô sợ một khắc sau lại bị kẹt trong thùng giấy thì khổ.
Xuyên qua đây ba ngày, cô không thể không chấp nhận bản thân đã biến thành một con thỏ, hơn nữa còn là một con thỏ con to bằng lòng bàn tay. Ngày đó xuyên qua, vừa lúc cô xuất hiện ngay trước mặt thiếu niên này, cũng chính là Lục Chiết, đã nhặt cô mang về.
Tô Từ ngẩng đầu thỏ, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Chiết.
Cô nhớ rõ, trong sách Lục Chiết là anh trai của nữ chính, là vai nam phụ pháo hôi chỉ xuất hiện được vài lần.
Một lần là trước khi nữ chính trọng sinh, bộ dáng kiêu căng, hống hách mà sai trời sai đất, bị tất cả mọi người quay lưng, duy chỉ có nam phụ Lục Chiết là vẫn như cũ bảo vệ nữ chính, vì cô ta mà trả giá đại giới, thậm chí còn vì cô ta mà chết đi.
Một lần khác là sau khi nữ chủ trọng sinh, cô ta có chút thay đổi đối với người anh trai luôn bị mình ghét bỏ.
Cuối sách còn xuất hiện một chi tiết nữ chính đến trước mộ Lục Chiết mà thắp nhang cho anh.
Còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, Tô Từ thấy Lục Chiết đóng cửa sổ, sau đó bắt đầu cởi quần áo ẩm ướt ra.
Dáng người thiếu niên cao dài, vai rộng eo hẹp.
Từ chỗ anh nhấc tay mặc quần áo, Tô Từ thấy rất rõ trước ngực anh có một tầng cơ bắp, đều đều mạnh mẽ, các đường cơ đều thật hoàn hảo, hoàn toàn không giống dáng người thoạt nhìn thon thả khi còn mặc quần áo.
Dù trước kia đã từng nhìn qua không ít thân hình của nam minh tinh, người mẫu, nhưng Tô Từ không thể không thừa nhận dáng người của Lục Chiết thật sự rất hoàn hảo.
Lục Chiết thuận tay thay một chiếc áo màu đen, khiến cho vẻ mặt vốn đã vô cảm, nay lại càng thêm cứng đờ, lạnh băng.
Ánh mắt chuyển qua con thỏ trên giường, Lục Chiết cầm khăn lông bên cạnh bọc con thỏ lại, rồi bắt đầu lau khô thân mình dính nước mưa của nó.
Khăn lông không mềm mại, lực đạo của thiếu niên cũng rất lớn, Tô Từ chỉ cảm thấy đầu mình bị khăn lông thô ráp xoa chẳng thoải mái chút nào.
Cả bộ lông trắng muốt của con thỏ bị xoa đến nổ tung, trông càng giống bông tuyết hơn, nhìn vừa ngốc vừa dễ thương. Tô Từ trừng mắt nhìn đôi chân ngắn cũn của mình, ngay lúc cô đang muốn tránh khỏi ma trảo của thiếu niên lạnh băng, thì chuông cửa ở bên ngoài vang lên.
Cửa bị mở ra.
"Anh.. trai."
Đứng ở ngoài cửa, sắc mặt của cô gái vừa kích động lại có điểm khiếp đảm. Sau khi cô ta chần chừ gọi Lục Chiết một tiếng, lúc sau mở miệng ngữ khí cũng kiên định hơn rất nhiều: "Anh trai."
Triệu Ưu Ưu nỗ lực kiềm chế trái tim đang kích động, run rẩy của mình.
Nghĩ đến đời trước bản thân mình kiêu căng, hống hách mà sai trời sai đất, bị tất cả mọi người quay lưng, chỉ có Lục Chiết, người anh trai tính cách cô lãnh lại nghèo túng, vẫn luôn bị cô ta ghét bỏ, lại xuất hiện cứu cô ta, khiến Triệu Ưu Ưu không khỏi đỏ ửng hốc mắt.
Ánh mắt cô ta tràn đầy cảm kích nhìn thiếu niên trước mặt. Hiện tại Lục Chiết không có vì cứu cô ta mà chết đi, anh vẫn còn rất tốt, vẫn sống sờ sờ đứng ngay trước mặt cô ta.
Thật tốt quá.
Ánh mắt Lục Chiết nhàn nhạt nhìn Triệu Ưu Ưu: "Có việc gì?"
Lúc này, Tô Từ vẫn luôn ngoan ngoãn nằm im trong tay Lục Chiết, cô nghiêm túc đánh giá sắc mặt kích động của Triệu Ưu Ưu, sau đó mới giật mình nhận ra, cô gái này chính là nữ chính.
Nghe thấy nữ chính gọi Lục Chiết là anh trai, Tô Từ xác định, nữ chính hiện tại là Triệu Ưu Ưu trọng sinh. Trong sách miêu tả sau khi nữ chính trọng sinh, bởi vì cảm kích Lục Chiết, nên cô ta mới nguyện ý gọi anh là anh trai.
Triệu Ưu Ưu hồng mắt nhìn Lục Chiết.
Cô ta chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại liền trở về ba năm trước. Nhớ đến Lục Chiết vì mình mà chết đi, cô ta không chờ được mà chạy tới tìm anh, muốn xác nhận xem có phải là mơ hay không.
Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Lục Chiết, cô ta nghĩ muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện chính mình căn bản không thể nói cho Lục Chiết chuyện cô ta trọng sinh.
Triệu Ưu Ưu hít hít cái mũi: "Anh trai, gần đây anh đều rất tốt sao?" Nếu là trước đây, cô ta tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như vậy, cô ta còn hận không thể cách thật xa Lục Chiết nữa là.
Vẻ mặt Lục Chiết vô cảm, đôi mắt đen nhánh không chút dao động, "Ừ."
Trước kia Triệu Ưu Ưu ghét nhất chính là Lục Chiết tỏ ra như vậy, nhưng hiện tại cô ta sẽ không.
Lần đầu tiên Triệu Ưu Ưu nở một nụ cười tươi với Lục Chiết, sau đó cô ta phát hiện, trong tay Lục Chiết thế mà lại ôm một con thỏ trắng như tuyết.
"Thật đáng yêu. Anh trai, anh nuôi thỏ từ khi nào vậy?"
Triệu Ưu Ưu chủ động duỗi tay, lập tức ôm con thỏ đi: "Anh trai, đây là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em sao."
Lúc xem lịch cô ta phát hiện mấy ngày nữa là sinh nhật của mình, vậy con thỏ này hẳn phải là quà sinh nhật mà Lục Chiết chuẩn bị cho cô ta. Bằng không, dựa theo tính tình lãnh đạm như vậy, sao anh có thể đột nhiên nuôi động vật.
Bất ngờ bị nữ chính Triệu Ưu Ưu ôm đi, lại nghe được đối phương vừa nói gì, Tô Từ sửng sốt.
Cô sắp bị đưa cho Triệu Ưu Ưu?
Còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, trên người cô liền truyền đến đau nhức, đánh bay hết mọi suy nghĩ của Tô Từ.
Triệu Ưu Ưu thế mà lại nhổ lông của cô!
Tô Từ sợ nhất là bị đau. Hiện tại xuyên thành con thỏ, lại đột nhiên bị nhổ lông, cô đau đến mức đôi mắt hồng hồng cũng ánh lên vài giọt nước mắt.
Triệu Ưu Ưu dùng một tay ôm con thỏ, một tay khác khẽ vuốt lông nó, cô ta vui vẻ nói với Lục Chiết: "Con thỏ này thật sự rất đáng yêu." Vừa nói, tay cô ta cũng không tự chủ mà nắm một nhúm lông của con thỏ nhổ ra.
Triệu Ưu Ưu có một thói quen nhỏ, sờ đến lông xù của đồ vật nào liền sẽ theo bản năng mà nhổ lông của nó.
Lông trên người lại một lần nữa bị Triệu Ưu Ưu nhổ đi mấy sợi, Tô Từ đau đến mức cả người phát run.
Đau quá!
Không được, cô không thể đi cùng Triệu Ưu Ưu, bằng không cô sẽ bị nhổ trọc mất!
Tô Từ giãy giụa, bốn chân nhỏ đấm đá lung tung. Lại nhìn về phía Lục Chiết, cô tình nguyện ngây ngốc gặm cà rốt bên người anh mỗi ngày, còn hơn là bị biến thành thỏ con đầu trọc!
"Anh trai, cảm ơn quà sinh nhật của anh. A, nó có phải muốn cắn em không?" Triệu Ưu Ưu đè lại con thỏ không an phận trong tay: "Con thỏ này có chút hung dữ, sau khi trở về em nhất định sẽ huấn luyện lại nó."
Lục Chiết rũ mắt, chỉ thấy con thỏ trong tay Triệu Ưu Ưu đang bất an mà giãy giụa, một đôi mắt đỏ, như là ánh vài giọt lệ, đang trông mong nhìn mình.
Đối diện tầm mắt của Lục Chiết, Tô Từ giãy giụa lợi hại hơn. Không cần đem cô đưa cho Triệu Ưu Ưu!
Sắc mặt Lục Chiết nhàn nhạt.
Bởi vì mới vừa trọng sinh, tâm tình Triệu Ưu Ưu còn rất dao động. Sau khi đã xác định Lục Chiết còn sống, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Anh trai, chắc là anh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không? Vậy em cũng không quấy rầy anh nữa đâu." Hiện tại cô ta cần phải về nhà để nghĩ kỹ lại lúc sau sẽ xảy ra chuyện gì. Cô ta không thể giẫm lên vết xe đổ như trước kia nữa.
Phần lông trên lưng lại bị Triệu Ưu Ưu nhổ đi mấy sợi, mắt thấy Triệu Ưu Ưu muốn mang cô rời đi, Tô Từ giãy giụa càng lợi hại hơn.
"..."
Tay Triệu Ưu Ưu bị móng vuốt của thỏ con cào một cái, cô ta sợ tới mức theo bản năng mà buông tay ra, khiến con thỏ trực tiếp rớt xuống đất.
Tô Từ bị rơi xuống, cả người đều phát đau.
Trong lúc còn ngơ ngác, cô rơi vào bàn tay to lớn, lạnh băng.
Nhìn thấy Lục Chiết nhặt cô lên, Tô Từ không để ý bàn tay to lãnh lẽo của đối phương, cô thậm chí còn khẽ liếm đầu ngón tay của anh một chút, sau đó còn thân mật dùng cái đầu nhỏ cọ vào lòng bàn tay của anh.
Xem cô ngoan ngoãn như vậy, dễ thương như vậy, không cần vứt cô đi đâu!
"Con thỏ chắc cũng không bị thương nhỉ." Móng vuốt của thỏ con không sắc bén, Triệu Ưu Ưu thấy tay mình cũng không bị cào đến chảy máu, lúc này mới duỗi tay muốn lấy con thỏ trở về.
Tô Từ cuộn thành một cuộn, hận không thể rúc vào lồng ngực của Lục Chiết.
Trên tay cảm nhận sự mềm mại của bông tuyết nhỏ, Lục Chiết rũ mi mắt, nhìn đầu ngón tay đã bị liếm qua, thấy có chút ướt ướt.
Anh ngăn cánh tay đang duỗi ra của Triệu Ưu Ưu.
"Anh trai?" Triệu Ưu Ưu nghi hoặc nhìn về phía anh.
"Con thỏ là do tôi nhặt về, không phải quà cho cô." Vừa nói xong, Lục Chiết liền nhận thấy con thỏ trong lòng bàn tay càng ra sức cọ cọ, bộ dáng ngoan ngoãn đến không chịu được.
Lúc này, Triệu Ưu Ưu mới phát hiện chính mình hiểu lầm, nhưng cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ: "A, thì ra là anh nhặt được à."
Cũng tốt, không nhận đồ của Lục Chiết, như vậy có thể giảm bớt quan hệ giữa bọn họ. Đời trước Lục Chiết là vì cứu cô ta mà chết, một đời này, tuy cô ta cảm kích Lục Chiết, nhưng tính tình Lục Chiết vừa cô lãnh lại rất nghèo nàn, hơn nữa thân còn mang bệnh nan y, cô ta tự nhiên sẽ không thích anh.
Triệu Ưu Ưu rời đi.
Tô Từ nằm trên chiếc giường xám xịt, trong lòng cũng an ổn hơn.
Thiếu chút nữa cô đã trở thành thỏ con đầu trọc!
Tô Từ tức giận hừ hừ cái mũi. Cô nhìn về phía Triệu Ưu Ưu, vừa nãy thế mà lại nhổ lông của một con thỏ đáng yêu ngốc ngốc như cô, hơn nữa còn nhổ đến ba lần! Mặc kệ trong sách miêu tả sau khi trọng sinh nữ chính thoát thai hoán cốt, trở nên ôn nhu thông minh ra sao, thì cô vẫn không thể ưa nổi vị nữ chính này.
Bên ngoài nước mưa rơi xuống càng lớn, bắn vào khung cửa sổ, không ngừng phát ra tiếng động.
Thần sắc Tô Từ uể oải, cô nằm bò ra, nghĩ đến bản thân có khả năng cả đời đều sẽ là thỏ, ngay cả sức lực để tức giận cô cũng không có.
Uống nước xong, Lục Chiết cầm quả tạ ở góc tường bắt đầu luyện tập.
Tô Từ dựa vào giường nhìn thiếu niên đang tập từng động tác, một chút lại một chút, tốc độ cũng không nhanh, thậm chí còn có chút cứng ngắc, nhưng có thể nhìn thấy rất rõ cơ bắp trên cánh tay của Lục Chiết, căng cứng rắn chắc, như thể ẩn chứa rất nhiều sức mạnh.
Tô Từ im lặng nhìn, khi ánh mắt dời đến trên cổ tay của Lục Chiết, cô phát hiện ở đó có xuất hiện một biểu tượng.
Dùng sức chớp mắt, Tô Từ xác định bản thân không hề bị hoa mắt.
Đó là cái gì?
Rõ ràng khi cô nhìn đến cổ tay của Lục Chiết, ở đó có xuất hiện một biểu tượng như một thanh ngang được chia làm mười ô, trong đó có ba ô là màu đỏ, bên cạnh đánh dấu: Ba năm.
【 Đây là giá trị sinh mệnh. 】
Đột nhiên, trong đầu Tô Từ xuất hiện một âm thanh non nớt .
Cô sợ tới mức dùng hai móng vuốt nhỏ ôm lấy đầu thỏ. Chẳng lẽ cô xuất hiện ảo giác?
Âm thanh non nớt kia cũng không lo lắng bản thân sẽ dọa đến gan thỏ con Tô Từ: 【 Một ô đại diện một năm, giá trị sinh mệnh của Lục Chiết được biểu thị ba ô, tức là nhiều nhất anh ta cũng chỉ có ba năm tuổi thọ. 】
Tô Từ kinh ngạc đến mức nâng đầu thỏ lên.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn lãnh trước mặt, Lục Chiết đang chậm rãi mà hữu lực nâng tạ, anh chỉ có ba năm tuổi thọ sao?
Nam phụ thật đáng thương.
Tiếp theo, Tô Từ nghe âm thanh non nớt kia nói: 【 Chỉ cần cô hôn Lục Chiết một cái, anh ta sẽ có thêm một ngày tuổi thọ. 】
Mỗi một chữ cô đều hiểu, nhưng khi đặt chúng cùng một chỗ, cô lại không hiểu chút nào. Cô hôn Lục Chiết một cái, Lục Chiết liền có thể sống thêm một ngày?
Âm thanh non nớt: 【 Không sai. 】
Tô Từ cười nhạt một tiếng. Dựa vào cái gì hả? Lục Chiết sống hay chết cũng không phải do cô quản.
【 Dựa vào anh ta nhặt được cô. 】
Tô Từ: "..."
Tô Từ tự nhận bản thân không phải là người lương thiện. Hiện tại cô chỉ là một con thỏ, đến bản thân mình còn quản không được, hơi sức đâu mà đi quản sống chết của người khác? Nói không chừng cô còn chết sớm hơn Lục Chiết.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Từ càng thêm khó chịu. Cái gì cô cũng không sợ, chỉ có sợ nhất là xấu và chết.
Tiếng nói non nớt: 【 Mặt khác, số mệnh của cô và Lục Chiết đã bị trói chặt với nhau. Anh ta mà chết, cô cũng sẽ chết. 】
Nghe vậy, Tô Từ tức giận đến mức đôi mắt càng đỏ hơn. Cô xuyên thành một con thỏ còn chưa đủ thảm sao? Hiện tại số mệnh của cô còn bị trói buộc với tên nam phụ đoản mệnh?
Đây là thảm kịch nhân gian gì hả!
Tiếng nói non nớt: 【 Khen thưởng: Hôn Lục Chiết, có thể trở lại thành người. 】
Trong đầu, tiếng nói non nớt vừa dứt lời, đôi mắt Tô Từ đỏ rực đến kinh người. Thật vậy sao? Đừng lừa cô!
Nếu hôn Lục Chiết có thể giúp cô trở lại thành người, cô có thể hôn đến mức miệng của Lục Chiết sưng như cái bánh bao cũng được!
Tiếng nói non nớt: 【 Chiêu Tài chưa bao giờ gạt người. 】
Tô Từ chậm rãi tiêu hóa lời nói của tiếng nói non nớt kia, rất nhanh cô đã nghĩ thông suốt.
Tóm lại, cô chính là công cụ kéo dài sinh mạng của nam phụ, mà trái lại, Lục Chiết cũng là công cụ giúp cô trở lại thành người. Hơn nữa, số mệnh của bọn họ cũng bị trói buộc ở bên nhau.
Biết được có biện pháp trở về thành người, không cần phải là con thỏ cả đời, tâm tình Tô Từ nháy mắt trở nên tốt hơn rất nhiều. Cô hỏi lại tiếng nói non nớt kia- Chiêu Tài có phải là tên của nó hay không?
【 Đây là tên mà chủ nhân trước kia đã đặt cho ta, hiện tại cô là chủ nhân mới của ta. 】
Tô Từ ý thức được, đây chắc chắn là bàn tay vàng sau khi cô xuyên qua.
Tâm tình vô cùng vui sướng, cô nheo mắt lại. Chiêu tài quá mức tục khí, không có phẩm vị gì cả. Cô nên giúp nó đặt lại một cái tên khác, gọi là: Phú Quý.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Chiết hạ quả tạ trong tay xuống.
Mới vừa tập luyện xong, cánh tay sung huyết, cơ bắp căng đến cực điểm. Cảm nhận được cơ bắp từng chút co giật, vẻ mặt Lục Chiết không thay đổi, anh nắm chặt nắm tay, mới có thể loại bỏ một ít cảm giác vô lực.
Cho dù mỗi ngày anh có rèn luyện thân thể thì đối với bệnh tình cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Lục Chiết đặt quả tạ ở lại trong góc tường. Xoay người, anh liền bắt gặp đôi mắt đỏ rực của con thỏ.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở: Lục Chiết không thích nữ chính kia (Triệu Ưu Ưu) trong nguyên tác, cả tim lẫn thân của nam nữ chính trước sau như một đều rất sạch sẽ! Đều rất sủng nhau! Sủng đến sâu răng!