Lời này có nghĩa là hắn sẽ không đi cùng.
Mạnh Thiền Âm đè nén sự vui mừng trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu cùng Tức Lan.
Có Tức Lan ở đây, Tức Phù Miểu cũng không ở lại lâu, nói xong liền rời đi.
Sự uy nghiêm và áp lực cũng theo bóng dáng hắn mà dần dần tan biến, Tức Lan nặng nề thở phào một hơi, còn nghịch ngợm le lưỡi về phía cửa.
Nàng ấy xoay người ngồi bên cạnh Mạnh Thiền Âm, chớp mắt đầy vẻ oán trách: "Ca càng ngày càng ít cười, trước kia trên mặt còn có chút biểu cảm, bây giờ ta chỉ thấy huynh ấy nở nụ cười khi ở bên mẫu thân và tổ mẫu, còn lại lúc nào cũng giữ bộ mặt âm trầm như Diêm Vương vậy."
Mạnh Thiền Âm nghe nàng oán giận, khẽ cười, bàn tay đang thu dọn hộp thêu dần chậm lại, suy nghĩ có chút lơ đãng.
Tức Phù Miểu quả thực rất ít khi cười, nhưng dường như hắn chưa bao giờ thực sự lạnh lùng trước mặt nàng.
Sự khác biệt này, chẳng lẽ không ai nhận ra sao?
Tức Lan chỉ thuận miệng nói, thấy nàng cúi đầu im lặng, bèn nghĩ đến cảnh tượng khi mình bước vào, có lẽ vừa rồi nàng ấy đang bị trách mắng, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT