Tần phủ, Bắc Uyển.

Dưới doanh cửa sổ, Khương Lam Nguyệt đang cúi đầu khâu áo trong cho Tần Vọng.

Từng đường kim mũi chỉ, bao nhiêu năm nay bà ta chưa từng để người khác đụng tay.

Chốc lát sau, bà ta đặt kim chỉ xuống, xoa xoa mắt rồi nói:

“Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, bên Đại cô nương không có động tĩnh gì khác sao?”

“Có thể có động tĩnh gì chứ?” Lão ma ma đáp:

“Lão nô vốn tưởng Đại cô nương điều Hạ Châu ra ngoại viện là để phòng bị chúng ta, nhưng mới rồi có nói mấy lời với Hạ Châu tại phòng bếp, mới biết là đã nghĩ nhiều rồi.”

Khương Lam Nguyệt nói: “Sao lại nói thế?”

Lão ma ma cười nói: “Hạ Châu bảo rằng mấy ngày nay trong phòng Đại cô nương chẳng luyện chữ, cũng chẳng học lễ nghi trong cung, ngược lại coi ca kỹ làm thầy, học hát hí khúc trong phòng, lúc thì khóc, lúc thì cười, lúc lại buông mấy câu dâm từ diễm ngữ, lão gia mà biết, thể nào cũng tức đến bệnh.”

Khương Lam Nguyệt nhíu mày nói: “Dâm từ? Nàng điên rồi sao?”

“Không chừng giống với mẫu thân nàng, thật sự là điên rồi cũng nên.”

Lão ma ma đưa tay xoa bóp vai cho Khương Lam Nguyệt rồi nói:

“Phu nhân cũng chớ quá lo lắng, chờ lão gia lần này đuổi được ca kỹ đi rồi, tự nhiên sẽ quay đầu lo cho Nhị cô nương thôi.”

“Chỉ mong là như thế.”

Khương Lam Nguyệt xoa ngực.

Mấy ngày nay, lòng bà ta bỗng dưng bất an, như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Bà ta hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

“Truyền lời cho Chu Trạch, chỉ cần hắn châm thêm một mồi lửa cuối cùng, món nợ với Chu gia liền xóa sạch.”

Tần Vọng xuất thân hàn môn, khi làm quan ở địa phương, tốc độ thăng chức xem ra cũng nhanh, nhưng vào đến kinh thành, nơi quyền quý khắp nơi, không người nâng đỡ, chức Thái sử lệnh này e là phải ngồi đến hết đời.

Lần tuyển tú này, tuy là phụng chỉ làm việc, nhưng tâm mong nữ nhi thành phượng, ai mà chẳng có?

Nói rằng Tần Vọng chưa từng nghĩ lợi dụng việc này cầu tiền đồ, Khương Lam Nguyệt không tin.

Tần Lăng dẫu có trăm điều không phải, nhưng chữ hai chữ đích xuất là thật, dung mạo xinh đẹp cũng là thật.

Bà ta cần Chu Trạch châm thêm một ngọn lửa cuối cùng, đốt sạch hy vọng Tần Vọng đặt ở chỗ Tần Lăng.

Nửa canh giờ sau, Tần Vọng tan triều trở về.

Như thường lệ, Khương Lam Nguyệt kiễng chân cởi mũ quan cho Tần Vọng, rồi đưa cho ông một chiếc khăn tay.

Tần Vọng nhận lấy, lau tay, thấp giọng nói:

“Ta đã nhờ người tìm một vị tư tịch trong cung, bình thường phụ trách dạy bảo kinh thư, lại hầu cận bên Lư Thượng nghi, giảng lễ nghi quy củ chắc chắn không có chỗ chê, lát nữa nàng dẫn cả Dung nhi cùng đến chính sảnh một chuyến.”

“Vạn lần không thể.”

Khương Lam Nguyệt nói: “Dung nhi chỉ là thứ nữ, chuyện thế này sao có thể tham dự?”

Tần Vọng cười:

“Nàng quá câu nệ quy củ. Ta nói mang con bé theo thì cứ đi, Dung nhi chẳng phải cũng sắp bàn chuyện hôn sự sao, nghe thêm chút quy củ, cũng chẳng thiệt.”

Bên ngoài hiên cửa, hoa quế nở rộ, chùm này nối chùm kia, từ xa nhìn lại, như có người rải từng nhúm vàng vụn trên tán lá xanh.

Một lát sau, Tần Lăng và Tần Dung cùng đến chính sảnh.

Thấy người đã đủ, Trần tư tịch đặt chén trà trong tay xuống.

Chuyện Tần gia, khi bà tới đã nghe không ít.

Rốt cuộc, nhà không có chính thê, lại để di nương nắm quyền, cũng là chuyện hiếm thấy.

Trần Tư tịch bước tới trước mặt Tần Lăng và Tần Dung, cẩn thận đánh giá hai cô nương trước mặt.

Trong cung, đứng có quy củ của đứng, ngồi có quy củ của ngồi, ngay cả ánh mắt nhìn người cũng phải đúng quy củ.

Trần Tư tịch khẽ gật đầu.

Hai vị cô nương trước mắt, rõ ràng đều đủ tư cách.

Tuy nói nhan sắc của hai tiểu thư Tần gia đều xuất sắc, nhưng khí độ lại khác biệt rõ rệt.

Bà chưa từng gặp nữ nhi Tần gia, song chỉ cần liếc mắt một cái, đã biết ai là đại cô nương đích xuất.

Mái tóc như mây xuân, mắt như sóng thu, sắc da như ánh bình minh chiếu tuyết.

Trong phủ có nhan sắc thế này, cũng chẳng trách Tần đại nhân lại mời bà đến.

Tần Vọng khẽ ho một tiếng, nói với Tần Lăng và Tần Dung:

“Vị này là Trần Tư tịch trong cung, Trần đại nhân. Hai con nếu có gì chưa rõ về lễ nghi quy củ, hôm nay đều có thể thỉnh giáo bà ấy.”

“Tần đại nhân khách khí rồi. Lão thân vào nội đình mới hai năm, cung quy nghi lễ rối rắm phức tạp, đến cả bản thân ta cũng chẳng dám nói là thông tỏ hết mọi điều.”

Tần Vọng gật đầu đồng ý:

“Quả thực là như vậy.”

Trần Tư tịch nói:

“Nhưng đã nhận lời người, lão thân tự nhiên sẽ đem hết những gì đã học đã biết truyền dạy cho hai vị cô nương. Nhưng trước hết, xin Tần đại nhân đưa đến hai bộ bút mực giấy nghiên.”

Bút mực giấy nghiên, chính là muốn xem nét chữ của hai người.

Khương Lam Nguyệt sắc mặt vui vẻ.

Chữ của Tần Dung chẳng đến mức xuất chúng, nhưng so với kẻ vô học như Tần Lăng, đã mạnh hơn nhiều lắm.

Tần Lăng và Tần Dung ngồi xuống, Trần Tư tịch chậm rãi mở lời:

“Mời hai vị cô nương viết ra tam đại gia thế, cùng những sở trường sở học của bản thân.”

Tần Lăng gật đầu, bắt đầu mài mực.

Tần Vọng nhìn cổ tay trắng nõn của Tần Lăng, bất giác thở dài một hơi.

Đại nữ nhi của ông, thoạt nhìn thật đúng là tú lệ đoan trang, chỉ tiếc rằng, một là không thể nói, hai là không thể viết.

Cái ước hẹn nửa tháng này, thực lòng mà nói, Tần Vọng chẳng hề ôm hy vọng gì.

Nàng lại đi tìm ca kỹ học quy củ, chẳng phải đùa giỡn thì là gì?

Tần Lăng mài xong mực, liền cầm bút lông, chấm mực.

Tâm Tần Vọng theo động tác của nàng mà căng thẳng.

Nàng sắp hạ bút rồi.

Nàng sắp hạ bút rồi.

Nàng hạ bút rồi…

Tần Vọng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lại đưa tay xoa mặt thật mạnh, cái tâm hối hận kia, đã trồi lên tận cổ họng.

Bên kia, Trần Tư tịch mỉm cười nhìn hai vị cô nương Tần gia.

Người ta thường nói mỹ nhân dưới đèn càng thêm phần diễm lệ, lời ấy quả không sai.

Dù cuối cùng Tần Lăng có viết thành dạng gì đi nữa, thì chỉ riêng cái khí độ tự nhiên, chiếc cổ trắng như tuyết ấy, cũng đủ khiến người ta sáng mắt.

Nửa khắc sau, Tần Lăng dừng bút, nàng đã viết xong.

Trần Tư tịch bước tới, cầm lấy hai tờ giấy, xem xét kỹ càng một hồi rồi nói:

“Chữ của hai vị cô nương, đều không tệ.”

Lời vừa dứt, Tần Vọng, Tần Dung và Khương Lam Nguyệt đồng loạt nhíu mày.

Đều không tệ?

Sao có thể đều không tệ?

Tần Vọng bước lên trước một bước, trừng mắt nhìn, lật đi lật lại nét chữ trên tờ giấy tuyên.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ông nhất định nghĩ rằng chữ của Tần Lăng là mượn người viết sẵn.

Chẳng lẽ nửa tháng này, nàng thật sự là…

Nghĩ đến đây, Tần Vọng liếc nhìn cổ tay Tần Lăng.

Thấy nơi cổ tay nàng còn hằn vết đỏ chưa tan, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.

Trần Tư tịch nói:

“Lão thân hôm nay ra cung làm việc, thời gian gấp rút, xin phép chỉ nói những điều quan trọng.”

“Lần tuyển chọn lần này là lần đầu tiên từ khi bệ hạ đăng cơ tuyển tú nữ từ dân gian, hiện danh sách trình đến Lễ bộ đã hơn năm ngàn. Nửa tháng sau là sơ tuyển, qua vòng này, năm ngàn chỉ còn lại hai ngàn, tiếp theo là phục tuyển và lưu cung, cuối cùng có thể diện thánh, kỳ thực chỉ còn ba trăm người.”

Lời này vừa ra, khóe miệng Tần Lăng như có như không câu một chút.

Nàng biết số người tham tuyển lần này không ít, nhưng không ngờ, lại có đến năm ngàn tú nữ chờ hắn chọn.

Trần Tư tịch tiếp tục nói:

“…Sau khi vào Trữ Tú cung, quy củ cần học lại càng nhiều. Hậu cung phẩm cấp nghiêm ngặt, lễ nghi, phân vị, phân lệ đều có quy định. Nếu vượt qua phục tuyển, hành sự tất phải cẩn trọng, tuyệt đối không được sơ suất.” Bởi vì, chỉ một sơ suất thôi, mạng liền không còn.

Trần Tư tịch giảng suốt một canh giờ, thứ nữ như Tần Dung thì chăm chú lắng nghe, còn Tần Lăng thì liên tục ngáp dài.

Mãi đến khi nói đến con con nối dõi đế vương, Tần Lăng bỗng dựng tai lắng nghe.

“…Trừ Đại hoàng tử do hoàng hậu sinh ra trước kia, trong cung ba vị phi đều chưa có con, hiện mọi sự vụ trong lục cung đều do Thái hậu quản lý.”

Tần Lăng khẽ nhíu đôi mày liễu.

Tam phi đều chưa có con?

Tiết, liễu nhị phi liền thôi, ba năm, hắn xưa nay yêu thương Lý Uyển thế nhưng cũng không có con nối dõi?

Giây lát sau, Tần Lăng khẽ cười, dịu giọng hỏi:

“Dám hỏi Tư tịch, Đại hoàng tử hiện có phải đang được nuôi dưỡng bên Thái hậu?”

Nàng nghĩ, dù câu hỏi có phần mạo muội, nhưng Trần Tư tịch hẳn sẽ trả lời nàng một tiếng.

Tiêu Uẩn có được dưỡng bên Thái hậu hay không cũng được, chỉ cần hắn bình an là đủ.

Nhưng không ngờ Trần Tư tịch đột nhiên đổi sắc mặt, nói:

“Chuyện Đại hoàng tử, xin lão thân không thể trả lời, cũng khuyên Tần cô nương, lời hôm nay, chớ nên nhắc lại với người khác.”

“Chuyện nên biết, tự khắc sẽ biết, chuyện không nên biết, liền đừng hỏi.”

Tần Lăng lộ vẻ hối lỗi, nói:

“Đa tạ tư tịch chỉ dạy.”

Sau khi mặt trời lặn, Trần Tư tịch rời khỏi Tần phủ.

Tần Vọng giữ Tần Lăng lại trong chính sảnh hỏi chuyện:

“A Lăng, chữ hôm nay cùng những quy củ kia, chẳng lẽ đều là ca cơ dạy ngươi sao?”

“Đúng vậy.” Tần Lăng gật đầu,

“Tứ cô nương dạy rất hay, biết nữ nhi không thích nghe quy củ, chỉ thích nghe hí khúc, nên hát mấy tuồng trong cung cho ta nghe, nghe mãi, nhìn mãi, tự nhiên là hiểu.”

Tần Vọng kinh ngạc:

“Còn có thể như vậy?”

Tần Lăng gật đầu:

“Không những vậy, nàng còn dạy nữ nhi đánh đàn, làm thơ nữa.”

Ánh mắt Tần Vọng lướt qua cổ tay Tần Lăng, ho khan hai tiếng rồi hỏi:

“Cổ tay có bôi thuốc chưa?”

“Không sao đâu, so với những gì Tứ cô nương từng trải qua, cái này chẳng đáng là gì cả.”

Tần Lăng cười nhẹ, nói:

“Phụ thân biết không, Tứ cô nương vì hát tuồng, diễn vai một người sắp chết, mà ba ngày không ăn gì. Phụ thân nói xem, nàng ấy có lợi hại không?”

Tần Vọng nhìn nụ cười của Tần Lăng, bỗng sững người, vành mắt bất giác đỏ lên.

Bao nhiêu năm.

Ông đã quên mất là bao nhiêu năm, không được thấy Tần Lăng cười với mình như thế.

Nữ nhi của ông, dường như không hề đáng trách như ông từng nghĩ, có lẽ… là ông vẫn luôn dùng sai cách.

Nàng vẫn hoạt bát, khả ái như thuở nhỏ, không hề thay đổi.

Tần Vọng hít sâu một hơi, cố kéo ra một nụ cười:

“Lợi hại, Tứ cô nương này, quả là lợi hại.”

Tần Lăng khẽ cắn môi, hỏi:

“Vậy phụ thân không đuổi nàng đi nữa?”

Tần Vọng lắc đầu:

“Tự nhiên là không.”

Tần Lăng xoay xoay cổ tay, tùy ý hỏi:

“Phụ thân, hôm nay Trần Tư tịch nhắc đến Đại hoàng tử, sao lại phản ứng kỳ lạ như thế?”

Tần Vọng hoàn hồn đáp:

“Sao ngươi lại tò mò về chuyện của Đại hoàng tử như vậy?”

“Ân…” Tần Lăng đảo mắt, giả vờ suy nghĩ rồi nói:

“Lúc đầu nữ nhi chỉ buột miệng hỏi thôi, nhưng khi Tư tịch dặn không được nhắc với người ngoài, nữ nhi lại càng tò mò.”

Nghe nàng nói vậy, Tần Vọng không nhịn được cười:

“Đã dặn ngươi không được nhắc, sao còn hỏi?”

Tần Lăng thản nhiên đáp, vẻ lý lẽ đương nhiên:

“Nhưng phụ thân đâu phải người ngoài.”

Tay Tần Vọng nắm trên đầu gối khẽ siết lại, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, đợi tâm tình lắng xuống mới nói:

“Nhà ta đến kinh thành chưa lâu, chuyện Đại hoàng tử, ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nửa năm trước từng nghe người ta nhắc một lần, lúc đó người kia uống say, ú ớ nói rằng bệ hạ tìm khắp nơi cầu danh y chữa trị cho Đại hoàng tử. Nhưng khi tỉnh lại thì một chữ cũng không chịu thừa nhận.”

“Ta đoán, Đại hoàng tử e là đã mắc bệnh.”

Nói đến đây, Tần Vọng lại dặn:

“A Lăng, chuyện này tuyệt đối đừng nói với ai.”

Tần Lăng cười:

“Nữ nhi đã biết.”

Rời khỏi chính sảnh, nụ cười nơi khóe môi Tần Lăng cũng tắt, cả người như rơi vào trầm mặc, trong đầu chỉ còn một câu vang vọng mãi:

“Đại hoàng tử e là đã mắc bệnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play