Nước mắt Mộc Thấm Linh cuối cùng cũng không kìm được nữa mà rơi lã chã nhưng khóe miệng lại không thể kìm nén mà cong lên.
Bà ấy đưa cánh tay gầy guộc gần như bọc xương của mình ra ôm chầm lấy Vân Sở Mạn, nức nở nói: "Mạn Mạn, Mạn Mạn của mẹ..."
Vân Diệc Thần nhận được câu trả lời chắc chắn của Vân Sở Mạn, anh ấy vừa kích động vừa cảm thấy có lỗi.
Anh ấy đi tới ôm lấy Vân Sở Mạn, không kìm nén được mà khóc: "Xin lỗi, Mạn Mạn, xin lỗi, anh đến quá muộn, đã để em chịu khổ rồi, xin lỗi..."
Vân Triệt nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt đỏ hoe cười, ông ấy ôm lấy Vân Sở Mạn và Mộc Thấm Linh, lặp lại liên tục: "Cả nhà đoàn tụ là tốt rồi, cả nhà đoàn tụ là tốt rồi..."
Hai đứa trẻ bị vây quanh, ngẩng đầu nhỏ lên là có thể nhìn thấy những gương mặt đang vừa khóc vừa cười của người lớn.
Cả hai khéo léo không nói lời nào chỉ lặng lẽ vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm ra ôm chặt lấy mẹ của mình, sau đó từ từ nhắm mắt lại, không biết tại sao xung quanh rõ ràng rất ồn ào nhưng bọn chúng lại cảm thấy vô cùng an tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play