Thời gian như tua ngược về mấy giờ trước, Trần Chấp viện một cái cớ để rời khỏi chỗ Norman, nhanh chóng tìm đến trước cửa phòng của Lam Thủy Oánh.
Cậu gõ cửa, rồi quay đầu nhìn về phía Ôn Lan Tự đang ẩn nấp trong góc, khẽ nhướng mày như trao đổi một tín hiệu. Sau đó, cậu tiếp tục giơ tay, nhẹ nhàng gõ thêm vài cái.
Cánh cửa rất nhanh mở ra, lộ ra bóng dáng của Lam Thủy Oánh trong bộ đồ ở nhà. Mái tóc đen của hắn tùy ý buộc hờ, sắc mặt nhợt nhạt, bên má trái và khóe môi đều dán băng gạc. Khi chưa thấy Trần Chấp, trên mặt hắn vẫn còn giữ nụ cười nhàn nhạt, trông như một họa sĩ ôn nhu dễ gần. Nhưng khi ánh mắt hắn chạm vào Trần Chấp, cả người lập tức cứng đờ.
Qua vài giây ngắn ngủi, lớp vỏ bọc bình tĩnh trên người Lam Thủy Oánh hoàn toàn sụp đổ. Hắn vội vàng nắm lấy vai Trần Chấp, giọng nói có chút run rẩy:
— “Tiểu... Tiểu Chấp, em đã đỡ hơn chưa?”
Trần Chấp không trả lời ngay, mà siết chặt lấy bàn tay của hắn, mười ngón tay đan xen nhau, không để đối phương buông ra. Cả người cậu cũng thuận thế chen vào trong phòng, vòng tay ôm lấy Lam Thủy Oánh thật chặt. Cậu áp đầu lên vai hắn, hơi thở ấm nóng phả lên cổ:
— “Ca, Tiểu Chấp của anh khó chịu lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play