“A?”

Trần Chấp ném khăn giấy vào thùng rác, thản nhiên hỏi:

“Đây là tổ chức gì? Một đám người xấu chuyên làm chuyện xấu à?”

Hắn nhớ trước khi xuyên qua, có một bộ phim điện ảnh cũng có cốt truyện như thế này.

Tóc quăn ngẩn người.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trần Chấp, không giống như đang giả vờ.

Hắn kinh ngạc:

“Ngươi không biết thật sao?”

“Ta đáng lẽ phải biết à?”

Trần Chấp thản nhiên hỏi lại.

Rõ ràng chỉ là một câu bình thường.

Nhưng không hiểu sao, tóc quăn lại có cảm giác bị chế nhạo.

Quả nhiên…

Trần Chấp người này quá tà môn.

Hắn hít sâu, sau đó bắt đầu giải thích.

“Là học sinh của trường quân đội Đế Quốc, nếu không phân hóa thành công… thì làm gì còn mặt mũi sống tiếp?”

“Cho nên chúng ta tụ họp lại với nhau, thề sống chết bảo vệ danh dự và vinh quang của trường cũ!”

Tóc quăn nói một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy khí thế.

Trần Chấp nhìn hắn, cảm thấy ánh đèn trên đầu hắn còn sáng hơn một chút.

“Ta tạm thời không tính nhập ngũ.”

Trần Chấp đánh giá đám người mặc đồng phục trước mặt.

“Không phải ta nói chứ… Mấy người mới vừa thành niên, cơ giáp còn chưa sờ qua, lên tiền tuyến cũng chỉ là pháo hôi thôi.”

Câu này làm cả đám người mơ hồ.

Tóc quăn nhíu mày:

“Bọn ta không định nhập ngũ.”

“Vậy chẳng phải các ngươi nói thề sống chết bảo vệ danh dự của trường cũ sao? Muốn làm được điều đó thì chỉ có lên tiền tuyến thôi.”

”……”

Tóc quăn nghẹn họng.

“Ta nói là tự sát!!”

Sợ Trần Chấp hiểu sai, hắn nhanh chóng bổ sung:

“Là kiểu tự mình kết liễu chính mình đó!”

“A???”

Hai hàng lông mày của Trần Chấp suýt dính lại với nhau.

“Tại sao phải tự sát? Sống không tốt sao?”

“Ngươi còn mặt mũi sống à?”

“Tại sao lại không?”

Trần Chấp thản nhiên hỏi lại.

“Ngươi nghĩ mà xem!”

“Thân nhân, bạn bè, người yêu của ngươi hoặc là Alpha, hoặc là Omega, chỉ có mình ngươi là Beta. Sau này ngươi phải sống trong khu Beta, muốn vào khu trung tâm còn phải có giấy thông hành!”

“Không chỉ vậy, tinh thần lực của Beta yếu, sau khi phân hóa cơ thể ngày càng kém. Cơ giáp đơn binh, cơ giáp chỉ huy sư, cơ giáp sửa chữa sư… tất cả các vị trí liên quan đến cơ giáp đều không thể chạm vào! Ta chẳng lẽ phải làm trị liệu sư cho kẻ thù trước kia sao??”

Tên Alpha đang nói đến đây, nghĩ đến viễn cảnh tương lai của mình, suýt khóc.

“Cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì chứ?”

Trần Chấp nhìn cậu nhóc mũm mĩm đột nhiên chen ra, có vẻ đang suy tư.

Nhóc mập thấy thế, tưởng mình đã thuyết phục được hắn, nhưng lại nghe Trần Chấp hỏi:

“Trị liệu sư là gì?”

”……Ngươi!”

Nhóc mập hừ một tiếng, “Là Alpha hỗ trợ, kiểu vú em ấy, ai cũng khinh thường nghề này.”

Trần Chấp yên lặng ghi nhớ từ “Trị liệu sư”.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể ra chiến trường là được.

Mà chỉ cần lên chiến trường, lập quân công, vậy thì cưới Omega chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?


 

Trần Chấp khẽ cười.

“Không muốn làm vú em phụ trợ thì đi nhập ngũ đi. Dù sao cũng đã quyết chết, vậy thì chết trên tiền tuyến chẳng phải còn vinh quang hơn sao?”

Câu này rõ ràng là trêu chọc, nhưng đương sự lại như bừng tỉnh đại ngộ.

Sau vài phút trầm mặc, hắn đập tay xuống bàn:

“Đúng vậy! Ta có thể nhập ngũ! Ở quân đội, Beta tối đa cũng có thể lên đến Thượng giáo!”

“Nhưng suất Beta ra tiền tuyến không nhiều, ta phải về nói với mẹ!”

Nói xong, hắn chạy mất dạng như một cơn gió.

Những người còn lại nhìn nhau, bắt đầu cân nhắc.

“Ta cũng đi!”

“Dẫn ta theo với!”

“Còn có ta nữa——”

Chẳng mấy chốc, hơn chục người lần lượt chạy mất, chỉ còn lại mỗi Tóc quăn đứng đó.

Trần Chấp: ”……”

Kỳ lạ thật.

“Trần Chấp, chúng ta có thể cùng nhau ra tiền tuyến.”

Tóc quăn cứng ngắc mở miệng, đôi mắt mèo tràn đầy căng thẳng nhìn hắn.

“Ta không ra tiền tuyến.”

Trần Chấp thản nhiên đáp.

Tóc quăn lại đơ ra lần nữa.

“Vậy vừa rồi ngươi nói mấy lời đó làm gì?”

Trần Chấp đứng dậy, cầm khay đi về phía khu thu dọn bát đĩa.

“Ý ta là, nếu đã muốn chết, thì có thể suy nghĩ đến việc ra tiền tuyến. Còn ta thì không muốn chết.”

“Nhưng ngươi không phân hóa thành Alpha.”

Trần Chấp đặt bát đĩa xuống, bật nước rửa tay.

“Cho nên ta đáng phải chết sao?”

“Alpha có nguyên tắc của Alpha, Beta có nguyên tắc của Beta.”

Trần Chấp xoay người lại, tay còn ướt nước, tiện tay gạt tóc trên trán.

Hắn có ngũ quan không quá sâu, không giống người Đế Quốc, có lẽ vì dòng máu lai Đông – Tây.

Nhưng vẻ ngoài tinh xảo, biểu cảm giãn ra như một bức họa sống động.

Hắn khẽ nhếch môi, lại không mang theo chút khiêm nhường nào mà người phương Đông thường có—tự tin, phóng khoáng.

“Sau này ta chính là một Beta.”

Trần Chấp nói.

Alpha đối diện lòng chấn động.

Sao lại có người, từ đầu đến cuối, kiên định và tự tin như vậy?

Cũng chẳng trách có kẻ ghét hắn đến tận xương.
 

Tóc quăn im lặng một lúc, sau đó tiến lên một bước.

Hắn cười lần đầu tiên kể từ khi biết kết quả phân hóa.

“Về sau ta cũng là một Beta. Ta tên là Âu Ân, mong được chỉ giáo.”

“À.”

Trần Chấp mặt không biểu cảm, chẳng rõ có thực sự nghe vào hay không.

Hắn đút tay vào túi, cà lơ phất phơ rời khỏi nhà ăn.

Hắn chuẩn bị tìm vài cuốn sách giới thiệu về nghề Trị liệu sư để xem thử.

Lễ phân hóa sắp kết thúc, có lẽ cũng đến lúc chọn chuyên ngành rồi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn liền đụng phải một người lao đến từ phía trước.

Lam Thủy Oánh.

Trần Chấp nhanh tay ôm lấy, ngăn cậu khỏi ngã.

Cảm nhận được cơ thể trong lòng run rẩy, hắn đoán Lam Thủy Oánh không muốn đụng chạm với người khác.

Thế là hắn chủ động buông ra.

“Không sao chứ, bạn học Lam Thủy Oánh?”

Lam Thủy Oánh vui mừng khi nhìn thấy người, nhưng ngay lập tức lại bị câu xưng hô lịch sự của Trần Chấp dội một chậu nước lạnh.

Cậu cắn môi, siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu.

“Vậy ta đi trước.” Trần Chấp nói.

Từ “đi” khiến Lam Thủy Oánh đặc biệt nhạy cảm.

Cậu căng thẳng hỏi: “Ngươi đi đâu?”

“Về nhà Easton.”

Nghe vậy, Lam Thủy Oánh mới thả lỏng, vội vàng sải bước theo sát bên cạnh Trần Chấp.

Trần Chấp liếc nhìn cậu, không hiểu phản ứng quá khích này, bèn hỏi:

“Còn chuyện gì sao?”

Lúc nói câu này, nụ cười thường trực trên mặt hắn nhạt đi rất nhiều, trở nên xa cách lạ lùng.

Lam Thủy Oánh vốn nhạy cảm, lòng tự trọng cao, lúc này bỗng cảm thấy hổ thẹn.

Cậu muốn khoe khoang chút tài giỏi để gỡ gạc thể diện, nhưng lại chán ghét bản thân khi có suy nghĩ ấy.

Cậu là người thẳng thắn, càng cố tình che giấu, càng cảm thấy bất kham.

Lam Thủy Oánh quay đầu đi, đưa tay ra trước mặt Trần Chấp, lòng bàn tay mở ra.

Trên đó là chiếc nhẫn Trần Chấp đã từng đưa cho cậu.

Ánh sáng chiếu vào, một màu trắng dịu nhẹ ánh lên, hòa lẫn với đôi tai đang đỏ ửng của cậu.

“Ngươi quên… chính tay đeo lên cho ta.”

Giọng nói Lam Thủy Oánh rất nhẹ, rất nhỏ.

Trần Chấp không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

Lam Thủy Oánh suýt khóc vì xấu hổ, nhưng vẫn cố nhịn cơn ngứa trên đầu ngón tay mà đẩy tay về phía hắn:

“Nhanh đeo cho ta.”

Trần Chấp khẽ mở môi, chậm rãi hỏi:

“Ngươi thích ta?”

Lam Thủy Oánh nhắm mắt, hàng mi khẽ run rẩy, bàn tay lại tiếp tục đẩy về phía trước.


 

“Ta là Beta.”

Trần Chấp cầm lấy nhẫn, hỏi lại:

“Ngươi không ngại sao?”

“Ta trước đây cũng là Beta.”

Trần Chấp bật cười, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đã run tê dại trong không trung của Lam Thủy Oánh.

Hắn chậm rãi đẩy chiếc nhẫn lên ngón tay cậu.

“Vậy, tiên sinh Lam Thủy Oánh, về sau nhớ bảo vệ ta cho tốt nhé.”

Lồng ngực Lam Thủy Oánh chấn động mạnh.

Cậu vòng tay ôm lấy Trần Chấp, không ai nhìn thấy nét mặt quái dị của cậu khi cúi đầu, ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra.

Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào cổ Trần Chấp.

Lam Thủy Oánh khẽ nói:

“Được.”

Trần Chấp cảm thấy hôm nay đúng là ngày may mắn của mình.

Hắn chẳng làm gì cả, thế mà Lam Thủy Oánh, người vốn tưởng sẽ ngại ngùng cả đời, lại đột nhiên thông suốt.

Chẳng những chủ động, mà còn không thể tưởng tượng nổi.

Nếu hắn phân hóa thành công, hắn sẽ lập tức dắt Lam Thủy Oánh đi đăng ký kết hôn, rồi công khai quan hệ một cách đường hoàng.

Nhưng đáng tiếc…

Hắn đã trở thành Beta.

Đến cả Alpha còn khó mà cưới được một Omega.

Chứ đừng nói đến Beta.

Trần Chấp kéo tay Lam Thủy Oánh, dẫn cậu vào một con đường nhỏ vắng vẻ, ít người qua lại.

Như vậy sẽ khó bị phát hiện hơn.

Hắn vốn chỉ định nắm tay một lúc, rồi lặng lẽ buông ra, sau đó đi thư viện tìm tài liệu.

Nhưng mà…

Cậu ta không hề giãy ra.

Lòng bàn tay dần dần thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

Đây là một con đường nhỏ yên tĩnh, xung quanh lác đác những rặng cây thấp.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng lại có cảm giác như bước vào một góc khuất tối tăm.

Lam Thủy Oánh cắn môi, cúi đầu nhìn những chiếc lá rụng mờ nhạt dưới chân.

Cậu thừa nhận…

Chỉ cần nghĩ đến việc sắp tới Trần Chấp có thể làm gì với mình, cậu đã cảm thấy cực kỳ không tự nhiên.

Rõ ràng bọn họ vừa mới bên nhau, làm sao có thể đột nhiên…

Không!

Lam Thủy Oánh không dám nghĩ tiếp.

Cảm giác của cậu lúc này trở nên cực kỳ nhạy bén.

Bàn tay khô ráo, ấm áp của Trần Chấp.

Hương trà đắng nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc.

Ánh mắt thỉnh thoảng thoáng cười, tựa như ánh mặt trời đốt nóng da thịt.

Cả người cậu nóng lên, nóng đến mức quái dị.

Vì vậy, cậu cố tình nín thở.

Nhưng chính vì vậy, các giác quan còn lại lại càng nhạy cảm hơn.

Mọi thứ thuộc về Trần Chấp dội thẳng vào cậu, suýt chút nữa nhấn chìm cậu trong đó.

Cậu bắt đầu cứng đờ.

Không, lẽ ra không nên như thế này.

Trong tưởng tượng, yêu đương hẳn là cùng nhau nắm tay dạo phố, cùng nhau mỉm cười hạnh phúc, trong lòng ngập tràn sự mềm mại.

Không phải giống như bây giờ—
 

Căng thẳng. Hoảng hốt. Lo âu. Bối rối.

Thậm chí là xấu hổ.

Không được!

Nhất định phải thay đổi tình thế này!

Trần Chấp nhìn con đường nhỏ ngày càng sâu hun hút, lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Cùng lắm thì…

Chẳng qua chỉ là hai người yêu nhau thân mật một chút giữa rừng cây mà thôi!

Còn hơn là ngồi chờ bị động—

“Trần Chấp.”

Lam Thủy Oánh khẽ gọi.

Không bằng ra tay trước để chiếm lợi thế.

“Hửm?”

Trần Chấp còn chưa kịp phản ứng, Lam Thủy Oánh đột nhiên vòng tay ôm cổ hắn, môi áp xuống.

Môi cậu mềm mại.

Trần Chấp trừng lớn mắt, đối diện với đôi đồng tử cũng đang kinh ngạc trợn tròn của Lam Thủy Oánh.

Hai người đều sững sờ.

Gió xuyên qua rừng cây, thổi tung những chiếc lá rụng.

Bọn họ đứng trong gió, trái tim đập rối loạn.

Nụ hôn nhẹ rơi xuống.

Môi Trần Chấp tô lên một màu đỏ ửng.

Lam Thủy Oánh từng nghĩ môi Trần Chấp cũng giống như bàn tay hắn—

Hung dữ, mang theo sự hoang dã tàn bạo, chỉ cần chạm vào là có thể xé nát cậu.

Nhưng không phải.

Bờ môi hắn mềm mại như cánh hoa.

Chỉ cần nhẹ nhàng nghiền qua, đã vỡ ra vị ngọt đắng như hạt sen.

Lam Thủy Oánh mắt tối sầm lại, chẳng màng suy nghĩ thêm, lại tiếp tục cúi xuống hôn.

Giờ khắc này, cậu dường như đã hiểu được…

Tại sao những cặp tình nhân mà cậu từng nhìn thấy lúc nào cũng muốn dính lấy nhau.

Bởi vì cậu bây giờ cũng vậy.

Giống như một người mắc chứng da khát khao, cậu cực kỳ muốn chạm vào Trần Chấp.

Muốn chạm vào hắn từng tấc da thịt.

Đặc biệt là nơi nhạy cảm nhất của một người đàn ông.

Nhưng cậu nhịn xuống.

Chỉ vòng chân cọ nhẹ lên đùi hắn.

Môi chạm môi.

Hơi thở hòa vào nhau.

Trần Chấp có cảm giác như sắp nghẹt thở.

Trong miệng hắn bị chiếm giữ, tay ai đó len vào vạt áo sơ mi, nơi chạm đến đều là tê dại.

Hắn khó mà tin được—

Người đang làm ra chuyện này lại là Lam Thủy Oánh thanh lãnh.

Vì vậy, Trần Chấp cố nhịn.

Nhưng nhịn nhịn một lúc—

Lại sắp mất khống chế rồi.

Hắn siết chặt Lam Thủy Oánh đang liếm xương quai xanh mình.

Đôi mắt Lam Thủy Oánh mờ mịt như sương khói, môi dính đầy ánh nước.

Trần Chấp đưa tay lau môi cậu, thấp giọng cười khẽ:

“Bảo bối, đủ rồi.”

“Ưm…”

Lam Thủy Oánh như vừa bừng tỉnh, chớp mắt nhìn Trần Chấp đầy dịu dàng, rồi cúi đầu—

Sau đó thấy trên xương quai xanh của Trần Chấp hằn rõ một dấu răng.

Cậu lập tức đỏ bừng mặt, tim đập loạn nhịp, đôi mắt rung động như cánh bướm.

Lúc này, Trần Chấp mới cảm thấy bản thân đã lấy lại quyền kiểm soát.

Hắn nhẹ nhàng xoa tóc Lam Thủy Oánh, nhướng mày hỏi:

“Xấu hổ cái gì?”

Lam Thủy Oánh không nói lời nào.

Trần Chấp cười khẽ, kéo tay cậu, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay, cúi đầu thì thầm:

“Ta, cả người đều là của ngươi.”

Hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến.

Lam Thủy Oánh ngước lên, bắt gặp đôi mắt tràn đầy hình bóng mình của Trần Chấp.

Không biết cậu đã nghĩ đến điều gì…

Nhưng ngay sau đó, mặt cậu đỏ đến tận mang tai, cúi đầu trốn tránh.

Thế nhưng…

Dù rằng cậu xấu hổ…

Dù rằng cậu từng căng thẳng, hoảng hốt, lo lắng…

Nhưng những cảm giác đó giờ đây đã biến mất một cách kỳ diệu.

Bởi vì cậu đã hiểu ra—

Ở bên người mình thích,

Nắm tay, ôm nhau, hôn môi, quấn quýt lấy nhau…

Chẳng có gì đáng sợ cả.





 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play