Việc Trần Chấp bất ngờ còng tay người khác tất nhiên không phải là hành động bộc phát nhất thời.

Trong thế giới của quyển sách này, Alpha và Omega có một cơ chế phân hóa đặc biệt.

Ngay khi một người vừa sinh ra, các xét nghiệm tinh thần lực sẽ được sử dụng để xác định tỷ lệ phân hóa thành Alpha, Beta hoặc Omega.

Nếu xác suất phân hóa thành Alpha đạt 85%, người đó sẽ được gọi là “Dự bị Alpha”, và quy trình tương tự cũng áp dụng cho Dự bị Omega.

Sau đó, đến tuổi trưởng thành, chính phủ sẽ tổ chức phân hóa chính thức thông qua hệ thống trường học.

Mỗi học sinh sẽ được phát một viên “phân hóa dược”, loại thuốc do Đế Quốc kiểm soát nghiêm ngặt.

Một người chỉ có đúng một cơ hội trong đời để uống loại thuốc này—nếu họ bỏ lỡ ngày phân hóa, phân hóa dược sẽ bị thu hồi.

Nếu sau đó có bất kỳ sự kiện đột phá nào khiến người đó phân hóa muộn mà không có thuốc hỗ trợ, thì họ sẽ trở thành một Omega không hoàn chỉnh, không thể bị đánh dấu cũng như không thể mang thai.

Trong cốt truyện gốc, Lam Thủy Oánh đã bất ngờ phân hóa lần thứ hai thành Omega, nhưng không kịp uống phân hóa dược, dẫn đến việc trở thành một Omega khiếm khuyết vĩnh viễn.

Trần Chấp khi xuyên vào truyện đã vô cùng sốc, nhưng hắn nhất quyết không để Lam Thủy Oánh rơi vào số phận đó.

Bởi vì Lam Thủy Oánh là người của hắn, nên đương nhiên phải khỏe mạnh.

Hơn nữa, nếu Lam Thủy Oánh phân hóa thành Omega, cậu ấy sẽ phải chuyển tới Trường Quân Đội Đế Quốc—có nghĩa là hắn sẽ có cơ hội được nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày.

Trần Chấp tự tin rằng, ít nhất tạm thời, hắn vẫn có thể đấu với cả Đế Quốc.

Vì thế, Trần Chấp đưa Lam Thủy Oánh đi lấy thuốc.

Nhưng Lam Thủy Oánh không hề phối hợp.

Ngay khi biết Trần Chấp muốn đưa mình ra ngoài, cậu ta kháng cự quyết liệt, thậm chí còn dùng móng tay bấu chặt vào cổ Trần Chấp, khiến da thịt bị cào rách đến chảy máu.

Cũng may Trần Chấp không nói thẳng ra rằng mình đang đưa cậu ta đi lấy thuốc, nếu không, với tính cách cố chấp của Lam Thủy Oánh, cậu ta sẽ nghĩ rằng Trần Chấp có sở thích quái đản nào đó. Nếu lúc đó trong tay có dao, cậu ta có thể sẽ chọc chết hắn ngay tại chỗ.

Sự phản kháng kịch liệt này… cứ như thể Lam Thủy Oánh đang sợ bị phát hiện bí mật gì đó.

Nếu không phải tận mắt đọc qua cốt truyện, có khi Trần Chấp còn tưởng rằng cậu ta là một Alpha giả trang Omega.

Trần Chấp nghĩ nghĩ rồi bật cười. Người bị thương đau đớn là hắn, nhưng hắn vẫn cứ thấy thú vị.

Hắn ôm chặt Lam Thủy Oánh, tung người vượt qua bức tường cách ly, đặt cậu ta xuống đất.

Ngay khi Lam Thủy Oánh chuẩn bị nổi giận, Trần Chấp đã ghé sát tai cậu ta, giọng trầm xuống:

“Ngươi có biết một Beta không có giấy thông hành khi xuất hiện ở khu Alpha sẽ có kết cục gì không?”

Đôi mắt hắn sâu thẳm, tối tăm, giọng nói trầm khàn đến đáng sợ:

“Điều đó có nghĩa là… bất cứ Alpha nào cũng có thể làm gì đó với ngươi ngay trên đường phố, mà chẳng ai xem đó là hành vi phạm pháp cả.”

Lam Thủy Oánh cắn chặt răng, trừng mắt quát: “Là ngươi kéo ta tới đây!”

“Thì sao?” Trần Chấp nhướn mày, thản nhiên nói: “Ngươi chỉ là một Beta.”

Lam Thủy Oánh siết chặt nắm đấm, nhìn về thành phố xa hoa lộng lẫy bên kia bức tường.

Đôi mắt cậu ta tựa như ngọn lửa cháy rực, ánh lên một sự phẫn uất không thể kìm nén:

“Beta thì sao? Beta nhất định là sai ư? Trong đám Alpha và Omega cũng có kẻ thối nát! Dựa vào cái gì cả xã hội đều kỳ thị Beta?”

Ngay lập tức, hai ngón tay Trần Chấp đặt lên môi cậu ta, chặn lại từng lời nói phẫn nộ.

“Giữ trật tự chút đi, bảo bối nhi.” Hắn chậm rãi nói: “Chỉ có kẻ vô dụng mới biết la hét.”

“Ngươi có nghĩ vậy không?”

Lam Thủy Oánh cắn mạnh vào ngón tay hắn.

Trần Chấp cười khẽ, rút tay lại, lau đi vệt máu trên môi cậu ta:

“Đúng là con chó nhỏ bẩn thỉu. Ngươi cần được tắm rửa sạch sẽ.”

Lam Thủy Oánh phun ra ngụm nước bọt lẫn máu, giọng lạnh băng:

“Đồ khốn nạn.”

Cuối cùng, Trần Chấp đưa Lam Thủy Oánh đến khách sạn đã đặt trước từ sáng sớm.

Sau khi ép cậu ta tắm rửa và ăn uống đầy đủ, hắn thay đổi bộ đồ cho cậu ta, biến cậu ta thành một Omega quý tộc điển hình.

Một chiếc áo sơ mi lụa lạnh thanh lịch, quần tây nhung đen thẳng thớm, khoác ngoài bộ vest trắng phấn tinh xảo.

Hắn còn đội lên đầu cậu ta một chiếc mũ dạ nhỏ, tấm voan đen nhẹ nhàng rủ xuống, che đi nửa khuôn mặt.

Trước ngực, Trần Chấp cố ý cài lên một chiếc ghim cài bằng vàng, khảm hồng bảo thạch và lông vũ, khiến bộ trang phục trông lại càng tinh xảo, quý phái.

Giờ phút này, Lam Thủy Oánh trông giống như một tiểu vương tử bước ra từ bức tranh.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Giọng Lam Thủy Oánh lạnh băng.

“Ngủ đi.” Trần Chấp đè cậu ta xuống giường.

Nhưng Lam Thủy Oánh vẫn không thể ngủ.

Ánh mắt hắn bình tĩnh và tàn nhẫn, như thể đã mong chờ khoảnh khắc này từ lâu.

Sáng sớm, khoảng bảy tám giờ, khu trung tâm gần như không thấy bóng dáng của dự bị Alpha hay Alpha nào.

Tất cả đều đã nghe chỉ dụ của Hoàng đế Donoghue, ngoan ngoãn ở yên trong nhà.

Lúc này, trên đường phố chỉ có các dự bị Omega ngồi trên những cỗ xe ngựa đi ra ngoài.

Trần Chấp thuê một chiếc xe ngựa, rồi thoải mái trèo lên cùng Lam Thủy Oánh.

Xe ngựa có rèm che kín mít, bốn phía được bao bọc bởi lụa trắng mỏng.

Mỗi khi gió thổi qua, lớp lụa khẽ tung bay, để lộ hình ảnh Trần Chấp và Lam Thủy Oánh ngồi sát nhau, thân mật không chút khoảng cách.

Hôm nay, Trần Chấp cũng đặc biệt chỉnh chu hơn.

Trên áo khoác của hắn, hắn cố ý đeo chiếc ghim cài hồng bảo thạch lông vũ giống của Lam Thủy Oánh, như một dấu hiệu “chủ quyền”.

Tóc đỏ của hắn vẫn rối bù tùy ý, chẳng buồn tạo kiểu, để mặc gió thổi tung loạn.

Ngay khi Trần Chấp xuất hiện, toàn bộ dự bị Omega xung quanh đều lập tức chú ý đến hắn.

Bọn họ tụm lại thành từng nhóm nhỏ, bàn tán điên cuồng:

Dự bị Thái Tử Phi: Cái người tóc đỏ kia, chẳng phải là Trần Chấp sao?

Ôn nhu Tiểu Trà: Trời ơi, sao Trần Chấp lại ở đây?! Hắn là dự bị Alpha mà, không sợ bị ảnh hưởng sao?!

Cam Cam Phu Nhân: Ha, Chấp ca của chúng ta có thể đánh bầm dập tám Alpha, thì có mặt vào ngày phân hóa thì đã sao? Không phải đến gây chuyện mới lạ! —— Chờ đã, người ngồi cạnh Chấp ca là ai? Tại sao lại gần nhau đến vậy?!

Ôn nhu Tiểu Trà: Nhìn tư thế này, có vẻ là người trong lòng của Chấp ca rồi.

Cam Cam Phu Nhân: Không thể nào! Chấp ca của ta sao có thể yêu đương?! Ta không tin! Chắc chắn là giả!

Ôn nhu Tiểu Trà: Nhưng mà trên cổ tay Chấp ca vẫn luôn đeo dây da mà, rõ ràng lắm rồi.
 

Thế là, tin đồn về chuyện tình cảm của Trần Chấp bắt đầu lan truyền điên cuồng trên Quang Võng.

Điều buồn cười là, người trong cuộc lại hoàn toàn không hay biết gì cả.

Hắn thậm chí còn không biết mình là một “võng hồng” (hot trên mạng).

#Trần Chấp mạnh mẽ như vậy, sao còn chưa bị đánh chết?# nhanh chóng leo lên top đầu bảng hot search.

Xe ngựa lắc lư một đoạn dài, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường Quân đội Đế Quốc.

Như dự đoán, ngay khi Trần Chấp và Lam Thủy Oánh bước xuống, bọn họ lập tức bị thanh tra của trường chặn lại.

“Dự bị Alpha và Beta không được phép vào trong. Mời hai vị quay về.” Thanh tra lạnh lùng nói.

“Ai…” Trần Chấp giơ cánh tay bị còng chặt lên, thở dài:

“Ta chỉ vào lấy chìa khóa thôi. Đây là khóa thiên tỉnh F3452, nếu không mở trong vòng 48 giờ, ta sẽ chết.”

Thanh tra vẫn giữ nguyên thái độ lạnh như băng:

“Dự bị Alpha và Beta không được phép vào. Mời hai vị quay về.”

“Vậy nếu ta không về thì sao?” Trần Chấp nhướn mày, lười biếng hỏi.

Ngay lập tức, thanh tra rút quang đao bên hông, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Tình hình đang căng thẳng đến một mất một còn, bỗng nhiên—

Một thiếu niên tóc bạc mặc đồng phục thanh tra bước đến, trước ngực đeo quân hàm sáng lấp lánh.

Hắn vỗ nhẹ vào vai thanh tra đang rút kiếm.

Ôn Lan Tự là thư đồng của Thái tử, không phải người dễ trêu chọc.

Kiểm sát trưởng – dù cao hơn hắn nửa cái đầu – cũng phải cúi đầu hành lễ, cung kính nói:

“Ôn Lan trưởng quan.”

Ôn Lan Tự chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:

“Cho hắn vào.”

Kiểm sát trưởng trừng lớn mắt, kinh ngạc:

“Ôn Lan trưởng quan, chuyện này không đúng quy định…”

“Luis, ta nói cho đi.”

Chỉ một câu, thanh tra Luis lập tức run lên, lặng lẽ tránh sang một bên nhường đường.

Trần Chấp mỉm cười, khách sáo nói cảm ơn:

“Đa tạ Ôn Lan trưởng quan đã giúp đỡ.”

Thái độ câu nệ, giống như người tối qua vừa kề vai sát cánh với Ôn Lan Tự không phải hắn vậy.

Ôn Lan Tự sắc mặt không đổi, giống như băng tuyết trên đỉnh núi cao, lạnh nhạt nói:

“Ta tưởng đã có người nhắc nhở ngươi rồi, ngày phân hóa không nên ra ngoài.”

“Vậy làm phiền Ôn Lan trưởng quan thay ta gửi lời xin lỗi đến người đó.”

Trần Chấp vuốt ve quân hàm của hắn, nhếch cằm, chậm rãi nói:

“Nhưng ta nghĩ… Hắn nên biết rồi nhỉ—”

“Lần sau ta vẫn sẽ dám.”

Ngay khi hắn lướt qua người Ôn Lan Tự, đối phương chỉ nhẹ giọng nói một câu:

“Đừng gây chuyện.”

Nhưng ánh mắt của Ôn Lan Tự lại nhanh chóng chuyển sang người bên cạnh hắn – Lam Thủy Oánh, sâu thẳm và lạnh lẽo hơn vài phần.

“Ngươi rốt cuộc úp úp mở mở cái gì?!”

Khi không còn ánh mắt sắc bén của Ôn Lan Tự, Lam Thủy Oánh lập tức bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Trò đùa này quá đáng rồi đấy, Trần công tử.”

“Bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi mà.”
 

Trần Chấp dùng ngón tay có vết chai vuốt nhẹ cổ tay hắn, nơi đó bị còng tay siết chặt, hằn lên dấu tím bầm.

Trên cổ tay Lam Thủy Oánh còn có một chiếc vòng tay ức chế dành cho Beta, từ lúc thành niên đã đeo vào, đến mức hằn sâu không thể xóa đi.

“Ngươi còn muốn làm gì?” Lam Thủy Oánh lạnh giọng hỏi.

“Mang ngươi đi làm chuyện xấu.”

Trần Chấp đột nhiên kéo tay hắn chạy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn hắn, đôi mắt xếch cười đến xán lạn, mái tóc đỏ rối bù tung bay trong gió.

Nụ cười kia vừa xấu xa, vừa rực rỡ chói mắt.

Lam Thủy Oánh cúi xuống, trầm mặc, thế nhưng… hắn lại thật sự đi theo.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Trần Chấp lại dẫn hắn thẳng đến nơi lãnh thuốc cho dự bị Omega.

Nơi này là Đại sảnh nghị sự của trường, trên bục giảng có một Alpha mặc đồ cách ly, trước mặt hắn là một màn hình quang học, và một hòm thuốc phân hóa.

Dự bị Omega xếp hàng nhận thuốc, sau đó rút số thứ tự, chờ đến lượt sẽ được Alpha dẫn vào phòng cách ly để hoàn tất quá trình phân hóa.

Trần Chấp dẫn Lam Thủy Oánh đứng sau hàng dài của Omega.

Trước mặt bọn họ là một dự bị Omega có dung mạo kiều diễm, hắn quay đầu lại nhìn, đôi mắt đáy nước lấp lánh, giọng điệu mang chút thân mật:

“Trần Chấp, sao ngươi lại ở đây?”

Trần Chấp cười cười, nhấc tay nắm lấy tay Lam Thủy Oánh, thản nhiên đáp:

“Đưa người yêu đến lãnh thuốc.”

Câu này vừa nói ra, bầu không khí lập tức thay đổi.

Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn bọn họ, ánh mắt kinh ngạc như nhìn thấy quái vật.

Trần Chấp càng cười rạng rỡ hơn, nhướng mày hỏi:

“Sao thế? Ta không thể tìm một bạn trai xinh đẹp à?”

Lam Thủy Oánh lập tức lạnh mặt, dứt khoát dẫm mạnh lên chân hắn.

Dự bị Omega đối diện bất động thanh sắc, không nói gì, cũng không tiếp tục nhìn bọn họ nữa.

Rất nhanh, tới lượt dự bị Omega diễm lệ kia nhận thuốc.

Hắn rút được số thứ tự 08, nhận lấy viên thuốc phân hóa, nhưng không vội đi vào phòng cách ly với Alpha, mà quay lại nhìn Lam Thủy Oánh.

Ánh mắt hắn dừng trên chiếc vòng ức chế trên cổ tay của Lam Thủy Oánh, rồi lạnh nhạt hỏi:

“Trưởng quan, hắn là Beta sao?”

Alpha liếc mắt nhìn Lam Thủy Oánh một cái, lạnh nhạt nói:

“Thuốc phân hóa chỉ cung cấp cho dự bị Omega.”

Lam Thủy Oánh chỉ muốn kéo Trần Chấp đi nhanh, bởi vì Trần Chấp là một kẻ điên, mà hắn hôm nay lại cùng kẻ điên này dây dưa quá lâu, làm toàn những chuyện vô nghĩa.

Nhưng Trần Chấp không hề nhúc nhích, nhướng mày, giọng điệu khiêu khích:

“Hắn chính là dự bị Omega, bằng không sao có thể vào đây?”

Alpha nhíu mày.

Trần Chấp lấy ra chìa khóa, mở còng tay, cười nhạt:

“Ngay cả xiềng xích quân dụng cũng dùng đến rồi, ta không nghĩ lại phải thử dùng loại dành cho Beta đâu?”

Hắn nhe răng cười, để lộ răng nanh sắc bén:

“Ngươi không hiểu cảm xúc sao?”
 

Alpha quay sang nhìn Lam Thủy Oánh, chần chừ nói:

“Hắn… tuổi tác…”

Trần Chấp nhếch môi:

“Không giống 18 tuổi à?”

Gương mặt của Lam Thủy Oánh rất non, Alpha nhất thời không nói gì, dứt khoát không nghĩ nhiều, chỉ lạnh giọng nói:

“Thẻ căn cước.”

Chỉ cần kiểm tra thẻ căn cước, tất cả thông tin đều sẽ hiện ra.

Lam Thủy Oánh cứng đờ, nhưng Trần Chấp đã nhanh tay lấy thẻ căn cước của hắn ra, cười cười:

“Quang não của hắn bị hỏng, ngươi cứ xem cái này đi.”

Alpha nhận lấy thẻ, quét vào quang não để đọc thông tin. Nhưng chỉ trong chớp mắt, quang não của hắn đột nhiên bị lỗi, giống như gặp phải một quyền hạn quá cao, trực tiếp sập hệ thống.

Alpha ngây người, bởi vì chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.

Chính vào khoảnh khắc hắn còn đang bối rối, Trần Chấp nhanh tay nhét một viên thuốc phân hóa vào miệng Lam Thủy Oánh.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến khi Alpha nhận ra thì đã quá muộn.

Hắn tức giận đỏ mắt, một tay tóm chặt cổ áo Trần Chấp, nghiến răng nghiến lợi:

“Ngươi muốn chết à?!”

Nhưng Trần Chấp không giãy giụa, ngược lại vẫn cười tủm tỉm, thản nhiên đáp:

“Đừng nóng, đừng nóng, ngươi tin ta đi, hắn thực sự là Omega.”

Hắn nháy mắt:

“Huống hồ, thuốc phân hóa cũng đã ăn rồi, không phải sao?”

“Trần Chấp!”

Lam Thủy Oánh sắc mặt tái nhợt, cả người lạnh toát.

Hắn biết hắn đang làm cái gì sao?!

Hắn năm nay 24 tuổi, khi sinh ra tỉ lệ phân hóa là 96% Beta, 3.9% Alpha, chỉ có 0.1% xác suất trở thành Omega.

Đến ngày phân hóa, hắn xác thực là Beta, vậy mà bây giờ Trần Chấp lại bắt hắn uống thuốc, còn dám chắc rằng hắn sẽ là Omega?!

Không thể nào, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng Alpha vẫn đồng ý đề nghị của Trần Chấp, đưa cho hắn một bảng số, để một Alpha khác dẫn hắn vào phòng cách ly.

Dự bị Omega có dung mạo diễm lệ cao ngạo nhếch cằm, hừ lạnh một tiếng, đi trước một bước.

Trần Chấp vẫy tay với Lam Thủy Oánh, cười ranh mãnh:

“Đi thôi, bảo bối. Ngươi chắc chắn sẽ ở cấp bậc cao hơn hắn.”

Lam Thủy Oánh cắn răng, miễn cưỡng đi theo Alpha vào phòng cách ly.

Hắn không quan tâm cấp bậc, vấn đề là…

Hắn căn bản không phải Omega.

Phòng cách ly có sáu mặt đều là vật liệu bạc, không một khe hở, tạo ra cảm giác ngột ngạt và bức bách.

Ngay khi bước vào, Lam Thủy Oánh lập tức cảm thấy khó thở, giống như có thứ gì đó đang siết chặt cổ họng hắn.

Hai mắt hắn chảy nước không ngừng.

Nhưng hắn không hề nhận ra, trên cổ hắn chậm rãi hiện lên một hình xăm Mandala màu đen, như thể mọc lên từ da thịt, tràn đầy sinh mệnh lực kỳ dị.

— Có một điều ngươi đã quên mất.

— Alpha mạnh mẽ hiếu chiến, Beta yếu đuối bình thường, Omega xinh đẹp kiều quý.

— Ngươi thuộc giới tính nào?

— Ngươi thuộc giới tính nào?

— Ngươi thuộc giới tính nào?

— Ngươi thuộc giới tính nào?

Lam Thủy Oánh trợn tròn mắt, tầm nhìn trắng xóa.

Giống như có thứ gì đó đang đánh thức ký ức sâu thẳm trong hắn.

Giới tính?
 

Hắn… ngay từ đầu…

Ngay từ ban đầu, hắn vốn dĩ chính là ——

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận ồn ào phấn khích:

“Trời ạ! Tiêu Sắt Ân là S cấp Omega! Tin tức tố là hương hoa hồng! Đây là S cấp Omega đầu tiên trong ba năm qua! Thật quá mạnh!”

“Tin tức tố mạnh như vậy, Alpha nào cũng không thể chịu nổi đúng không?”
 

Lam Thủy Oánh đồng tử co rút kịch liệt.

Không, bây giờ không phải lúc…

Nhưng ngay khi hắn tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, không nhớ được gì cả.

Cổ hắn ngứa rát, theo bản năng đưa tay sờ.

Trên đó…

Là một vết sưng nhỏ, như thể bị muỗi cắn.

Cùng lúc đó, trong không khí lặng lẽ lan tỏa một mùi hương nhàn nhạt.

Không phải hương Mandala.

Mà là…

Hương trà trắng.

Đồng thời, máy đo lường phát ra tín hiệu cảnh báo:

“Phòng cách ly số 9 – SS cấp Omega, tin tức tố: Bạch Trà.”



 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play