Roy khi nhìn thấy Lam Liên Chiêu mới nhận ra rằng, khi Trần Chấp nói không cần ai lo cho hắn, thì đó thực sự là không cần.
Hắn dường như sinh ra đã có một loại thiên phú—mọi rắc rối đều không thể thực sự làm khó hắn.
Lần này, có lẽ Roy đã lo chuyện không cần thiết thật rồi.
Cuối cùng, Trần Chấp vẫn bị ép đi cùng với Lam Liên Chiêu, người đang mang vẻ mặt khó chịu. Lam Liên Chiêu cố ý đi trước, để Trần Chấp tụt lại phía sau. Vậy nên Trần Chấp dứt khoát không đi nữa, mà ngồi xổm bên đường, lấy tay che nắng, mái tóc đỏ rực của hắn cực kỳ bắt mắt dưới ánh mặt trời.
Có một bé beta đi ngang qua, do dự rất lâu rồi đưa cho hắn một cây kẹo que, nhỏ giọng hỏi:
“Đại ca ca, mẹ của huynh không cần huynh nữa sao?”
Trần Chấp nhận lấy cây kẹo que, thản nhiên nói: “Mẹ ta ch·ết rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play