Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Minh Hàn mới xách bữa sáng đi tới bệnh viện, mặt hắn rất thối, vừa nghĩ tới người phụ nữ không biết điều trong phòng bệnh kia còn mình thì phải phục vụ cô ta là hắn liền bực bội không chịu được.
"Đùng đùng đùng!" Giang Minh Hàn tức giận gõ cửa, thật ra đại ca bảo hắn đưa bữa sáng cho người phụ nữ đáng ghét này nhưng hắn cố ý tới trễ, cố ý để Cố Vân Tịch đói.
"Vào đi" Âm thanh trong trẻo từ phòng bệnh truyền ra.
Giang Minh Hàn nghe thấy thì trợn trắng mắt một cái, nghe như cả thế giới nợ cô ta vậy.
Đẩy cửa đi vào Giang Minh Hàn sửng sốt một chút!
Cố Vân Tịch đã thay sang quần áo của mình và còn đang sắp xếp lại cặp sách.
Hôm nay là cuối tuần, bởi vì chuyện này rất lớn nên bây giờ toàn bộ trường học đều đang bàn tán nghị luận xôn xao, Lục Hạo Đình lo lắng lúc này cô trở về sẽ không quen, hắn thay cô xin nghỉ vài ngày sau đó mới đi học trở lại.
Hắn đã thông báo cho hiệu trưởng đem toàn bộ sách vở của Cố Vân Tịch mang tới đây để thuận tiện cho cô học tập.
Giang Minh Hàn sợ run người, không phải là Cố Vân Tịch đang làm gì, mà chính là… Cố Vân Tịch!
Thiếu nữ trước mặt này, trên người mặc chiếc áo đơn giản, thân dưới mặc một cái quần jean trắng, áo khoác cùng bộ màu trắng, dưới chân đi đôi giày cũng màu trắng, tóc đen buộc thành một cái đuôi ngựa, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, cái mũ đè rất thấp chỉ để lộ ra chiếc cằm xinh xắn tinh xảo!
Nhìn một lượt từ trên xuống dưới bóng dáng kia có chút trong trẻo lạnh lùng, lại có chút bất cần nhàn nhạt!
Giang Minh Hàn cau mày, Cố Vân Tịch hiện tại rất khác với Cố Vân Tịch trước kia? Lại đang giở trò quỷ gì đây?
Cố Vân Tịch thu dọn đồ mình xong, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Minh Hàn, sau một đêm cô đã hoàn toàn xác định, cô sống lại rồi, còn có tất cả trí nhớ của kiếp trước, trở lại mùa hè năm mình mười bảy tuổi.
Mặc dù việc sống lại khiến cô có chút khiếp sợ, cô cũng đã bình tĩnh lại nhưng gặp lại người quen cũ một lần nữa Cố Vân Tịch vẫn có chút hoảng hốt!
“Tôi khỏe rồi, tôi muốn xuất viện!”. Cố Vân Tịch nói với giọng trong trẻo lạnh lùng.
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng này cùng với âm thanh “Vào đi” mà Giang Minh Hàn nghe được ở ngoài cửa rất giống nhau. Lúc này Giang Minh Hàn mới giật mình hiểu ra, âm thanh hắn nghe được đích thực là của Cố Vân Tịch. Âm thanh này không giống như âm thanh trước kia mà hắn ghét, cái loại âm thanh mang oán khí như cả thế giới thiếu nợ cô ta, mà là âm thanh trong trẻo lạnh lùng, không mang bất kỳ tâm tình gì như bây giờ.
“Bác sĩ đã kiểm tra lại chưa?” Giang Minh Hàn hỏi.
Cố Vân Tịch đeo cặp xách lên vai, nói: “Ừ! buổi sáng bác sĩ đã kiểm tra qua rồi, không sao nữa, đã làm thủ tục xuất viện rồi, đi thôi! Còn nữa, tôi đã ăn sáng rồi! Cảm ơn!” Giang Minh hàn ngẩn ra.
Cố Vân Tịch cảm ơn hắn?
Mặt trời mọc đằng tây sao? Trước kia nha đầu này có thấy anh em bọn họ là một đám bại hoại, làm gì có chuyện cô ta xin lỗi được. Giang Minh Hàn cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay mình rồi lại nhìn Cố Vân Tịch cư xử bình tĩnh như vậy, bỗng nhiên trên mặt Giang Minh Hàn có chút đỏ.
Sắp đến trưa rồi hắn mới cố ý tới trễ, trên tay hắn còn cầm đồ ăn mà buổi sáng mới ăn, hơn nữa hắn còn mua đồ mà Cố Vân Tịch không thích. Thần xui Quỷ khiến Giang Minh Hàn nói:
“Trong quân doanh có việc gấp, đại ca phải đến đó, quân lệnh như núi nên anh ấy đi trước rồi.”
“Anh ấy xin nghỉ học cho cô rồi, nghỉ lễ xong thì đi học lại, bây giờ tôi đưa cô về nhà, chờ anh ấy xong việc sẽ về gặp cô.”
Giang Minh Hàn nói xong mới ý thức được mình đã nói cái gì, bỗng nhiên hắn có chút hối hận! Mấy anh em hắn biết rất rõ nha đầu không có lương tâm này sẽ không quan tâm đến đại ca của bọn hắn, hắn nói như vậy làm gì không biết? Đáng ra phải nói là bất kể cô ta có bị thương hay không thì đại ca sẽ không quan tâm đến cô ta mới đúng! Để cho cô ta biết không có cô ta đại ca cũng không sao, hừ!
Cố Vân Tịch nghe được ba chữ “Lục Hạo Đình” thì dừng bước lại!
Chuyện này rất giống với kiếp trước!
Lục Hạo Đình là quân nhân, quân lệnh như núi, hắn cũng thân bất do kỷ, kiếp trước sau khi hết bận Lục Hạo Đình liền chạy về nhìn cô.
Trái với khuôn mặt lạnh như băng của hắn, cả người hắn rất mệt mỏi còn cô thì đang đắm chìm trong cảm giác bị Tần Hiên tổn thương.
Cố Vân Tịch rủ tròng mắt xuống, lông mi dài che sự ưu tư trong mắt, “Tôi biết rồi, đi thôi!”
Dứt lời, liền đeo cặp sách đi ra bên ngoài trước.
Thấy Cố Vân Tịch "Không để ý chút nào", sự bất mãn của Giang Minh Hàn lại nổi lên, hắn vừa mới cảm thấy nha đầu này không còn như trước nhưng bây giờ nhìn lại không biết không giống ở chỗ nào? Rõ ràng vẫn giống như trước, vẫn làm cho người khác ghét như thế?
Đại ca hắn là quân nhân, cô ta cũng coi như là quân tẩu đi, quả thật là khổ hơn người mình thường một chút, dẫu sao chồng quanh năm trong quân đội, không có đàn ông bên cạnh, chuyện gì cũng phải gánh vác, thời gian càng lâu quân tẩu cũng sẽ vì chuyện này mà có mâu thuẫn với chồng.
Cố Vân Tịch bị thương nằm viện, đại ca hắn rời đi trước, Cố Vân Tịch không có tức giận trách đại ca hắn, hắn cảm thấy thật vui vẻ, có chút yên tâm.
Nhưng mà nha đầu này không trách thì hắn lại cảm thấy cô ta không quá quan tâm đến đại ca hắn? Ngay cả một câu quan tâm cũng không có!
Đáng ghét!
Vì điều này mà hắn đối với chị dâu nhỏ hơn mình vài tuổi này làm thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Cố Vân Tịch đã đi ra cửa, Giang Minh Hàn tức anh ách mà không có chỗ phát tiết, khó chịu, rồi lại nhìn bữa sáng trong tay mà tức giận ném vào thùng rác rồi giận dữ đi theo ra ngoài.
Trên hàng lang dài của bệnh viện, Cố Vân Tịch đeo cặp sách đi ở phía trước, vừa đi không được bao xa bước chân đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía đối diện. Lúc này cả thế giới như dừng lại, trong mắt cô chỉ có một người.
Trên người hắn mang bộ đồ rằn ri dính đầy mồ hôi, bộ dạng có hơi chật vật nhưng trong mắt Cố Vân Tịch một chút chật vật đó cũng không ảnh hưởng tới phong thái của hắn. Thân hình cao lớn chững chạc giống như một ngọn núi vì nàng mà che mưa chắn gió.
Lục Hạo Đình vừa mới chấp hành nhiệm vụ trở về thì thấy Cố Vân Tịch đứng trong hành lang, lông mày hắn nhíu lại “Sao em lại đi ra ngoài? Thân thể ổn chưa?”
Cố Vân Tịch không nói gì, nhấc chân đi về phía hắn, sống lại một lần nữa cô sẽ không cố chấp mà phải hưởng thụ cuộc sống với hắn thật tốt.
Khoảnh khắc cô chạy về phía hắn, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Cô lao vào ngực hắn, hai tay ôm eo hắn thật chặt, tựa đầu vào cổ hắn khóc không thành tiếng.
Cái ôm này khiến Lục Hạo Đình sợ hết hồn, ngay cả Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì đứng một bên cũng khiếp sợ không thôi!
Cố Vân Tịch vẫn luôn rất ghét Lục Hạo Đình thậm chí luôn rất phòng bị hắn, sao hôm nay đột nhiên lại thân mật như vậy?
Khoảnh khắc Cố Vân Tịch nhào vào ngực hắn cả người Lục Hạo Đình liền cứng lại. Hắn cảm nhận được sự nóng bỏng nơi cổ truyền lại khiến hắn càng thêm hốt hoảng.
“Vân… Vân Tịch. Em sao thế? Đừng Khóc!”
“Ôm em, anh ôm em có được không? Ôm chặt em!” Âm thanh nức nở của Cố Vân Tịch truyền tới khiến Lục Hạo Đình càng luống cuống, trong hoảng loạn lại mang một tia mừng rỡ. Hắn đè lại cảm xúc mà ôm chặt người trong ngực.