Lục Hạo Đình bị Âu Dương Thanh nhìn đến khó chịu liền nhíu mày một cái.

Âu Dương Thanh không nghĩ nữa, lúc này mới nhớ đến câu nói trước đó của Lục Hạo Đình mà trong lòng cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Hạo Đình.

"Cố ý giết người.. Lục.. Lục thiếu.." Tội này chẳng khác nào hủy đi tương lai của Vương Tình? Cố Vân Tịch bị thương lần này chính là bị cô em họ Vương Tình này đẩy xuống cầu thang. Mặt Lục Hạo Đình lạnh nhạt không nhìn ra biểu tình gì, “Tôi vào thăm Vân Tịch một chút, chuyện trường học hiệu trưởng xem mà xử lý, tôi sẽ chờ… kết quả!”

Lục Hạo Đình nói xong liền nhấc đôi chân dài đi thẳng vào phòng bệnh. Bên ngoài, Âu Dương Thanh đờ đẫn nhìn theo hướng tấm lưng đó biến mất, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần! Hồi lâu sau, hắn cũng chỉ có thể thở dài, xoay người rời đi!

Lục Hạo Đình vào phòng bệnh, Cố Vân Tịch vẫn hôn mê chưa tỉnh, ngồi bên cạnh hắn là người anh em Giang Minh Hàn, cùng Lưu Tinh Trì.

Lục Hạo Đình ngồi xuống bên giường bệnh thấy trên đầu Cố Vân Tịch băng miếng vải thưa lớn, chừng bàn tay khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chân mày nhíu thật chặt, ngủ rất là bất an.

Mặt Lục Hạo Đình đen lại, lông mày nhíu lại tràn ra sự đau lòng, bỗng nhiên hắn có chút hoài nghi, ban đầu mình để cho Cố Vân Tịch tới thành phố Giang Châu đi học, rốt cuộc là đúng hay sai?

Tiểu nha đầu này vốn là Đại tiểu thư của An gia có danh tiếng ở thành phố Giang Châu, đang có thân phận cao như vậy mà lúc bảy tuổi ba mẹ lại ly hôn. Ông ba thì rước tiểu tam về, cho con gái riêng vào ở An gia, cô bị An gia vứt bỏ. Bà mẹ tham hư vinh kia không cam lòng và vì để trả thù ông ba kia mà tìm Khoát thiếu - một nhà giàu mới nổi tốt hơn An gia, nhanh chóng tái giá rồi đem cô bỏ lại!

Cô tuổi còn nhỏ chỉ có thể đi theo ông ngoại sống ở nông thôn.

Từ công chúa cao quý trong nháy mắt chẳng còn gì, chẳng những phải chịu đựng sự chênh lệch lớn về thân phận mà còn phải chịu đựng sự vứt bỏ của cả cha lẫn mẹ, những người đã từng nịnh hót ở bên cạnh cô kia lại quay ra bắt đầu châm chọc cô.

Khi đó, cô mới bảy tuổi mà thôi!

Cô trở nên nhạy cảm, cố chấp, kiêu ngạo lại tự ti, chỉ ở trong thế giới riêng của mình, chỉ nghĩ trả thù và làm thế nào đạt được thành công, đứng trên đỉnh cao cuộc đời để cho những người vứt bỏ cô, xem thường cô kia phải hối hận!

Hai năm đầu, khi ông ngoại cô qua đời, đối với cô lại là một đả kích rất lớn!

Hắn cưới cô, là muốn bảo vệ cô, mang cô tới thành phố Giang Châu đi học, cũng là vì muốn cô thấy thoải mái hơn!

Người phụ nữ của Lục Hạo Đình hắn, bất kể là Vương gia hay là cái gì An gia, thậm chí toàn bộ danh môn thế gia ở Giang Châu, thân phận của tất cả bọn họ không là gì trước mặt Cố Vân Tịch.

Nhiều năm nay hắn biết trong lòng Cố Vân Tịch luôn tức giận, hắn mang cô tới Giang Châu đi học, chính là vì để cho cô làm cho hả giận.

Để cô khi dễ những người đó, để cô đi trả thù, người bên cạnh quan tâm Vân Tịch quá ít, cô không có cảm giác tồn tại, luôn cảm giác mình bị toàn thế giới vứt bỏ vậy.

Cho nên hắn cho cô cảm giác tồn tại, phương thức chính là để cho Cố Vân Tịch đi khi dễ những người đó sẽ khiến cô càng tự tin cùng có cảm giác tồn tại!

Nhưng không ngờ tới người bị thương lại chính là Vân Tịch!

Sao nha đầu này lại ngốc như vậy?

Thân phận, địa vị, danh lợi, tiền tài, anh đều có thể cho em, lúc em mười mấy tuổi anh đã ở bên cạnh em, bảo vệ em, cưng chiều em, cho em tất cả những điều em muốn, cho em sự sủng ái vô hạn để em vô tư trải qua thời thanh xuân của mình, như vậy không tốt sao? Sao em lại không hiểu chứ?

Lục Hạo Đình đưa tay muốn chạm vào gò má tái nhợt của Cố Vân Tịch, tay hắn đưa ra một nửa nhưng nhớ đến Cố Vân Tịch luôn ghét sự đụng chạm của hắn, tay hắn chợt cứng rồi thu lại. 

Giang Minh Hàn đứng ở một bên thấy tất cả, hắn nhìn vẻ mặt đau lòng của đại ca nhà mình nhưng vẫn thận trọng ngay cả khi cô ngủ rồi còn sợ cô sẽ chê là lửa giận trong lòng liền bốc lên! 

“Đại ca, anh không thể cưng chiều nha đầu này thêm nữa, anh phải quản lý chặt vào, anh xem lần này cô ta lại làm ra chuyện mất mặt gì? Cô ta đã gả cho anh rồi, anh cũng phải quan tâm xem cô ta đang làm cái gì? Sao lại chạy đi tỏ tình cùng cái tên Tần Hiên kia? Còn để toàn trường đều biết nữa chứ!”

“Cái này trắng trợn gọi là hồng hạnh vượt tường, cô ta không xem người chồng là anh ra gì cả! Cô ta…”

“Im miệng!” Lục Hạo Đình lạnh giọng quát một tiếng, ánh mắt mang theo uy hiếp nhìn Giang Minh Hàn. Thấy biểu cảm trên mặt Lục Hạo Đình, Giang Minh Hàn biết hắn tức giận rồi. Mỗi lần bọn họ nói về nha đầu này thì y như rằng đại ca sẽ trở mặt!

Tình huống này đã xảy ra rất nhiều lần, mỗi lần như thế lửa giận của Giang Minh Hàn hắn cũng tắt từng ấy lần nhưng lần này hắn không nhịn nổi nữa. 

“Đại ca! Em thật sự nghĩ không ra, điều kiện, địa vị của anh tốt như thế, anh tùy ý chọn một vị tiểu thư nào đó trong đại viện mà chẳng được sao phải cứ đâm đầu vào xú nha đầu Cố Vân Tịch không biết điều này như thế? Cô ta có cái gì tốt? Cô ta gả cho anh hai năm rồi nhưng cô ta luôn chống đối anh khắp nơi, luôn nghĩ cách thoát khỏi anh, nhìn như kiểu gả cho anh là cô ta chịu thiệt không bằng!

“Trước kia cô ta đi gây chuyện khiến anh mất mặt thì không nói, lần này cô ta lại hồng hạnh vượt tường! Cô ta cùng cái tên Tần Hiên kia mập mờ lâu rồi, anh cũng không thể dung túng cho cô ta nữa, loại phụ nữ này không biết liêm sỉ…”

“Im miệng!” Lục Hạo Đình tức giận.

“Tứ ca!” Lưu Tinh Trì nãy giờ đứng một bên thấy chuyện có xu hướng tệ đi liền vội vàng cắt đứt lời của Giang Minh Hàn, Lưu Tinh Trì đứng lên nói với Lục Hạo Đình: “Đại ca! anh trông chị dâu, em cùng Tứ ca đi ra ngoài mua chút đồ, lát nữa quay lại!”

Lưu Tinh Trì nói xong liền kéo Giang Minh Hàn tỏ ý muốn cùng hắn đi ra ngoài.

Ngay lúc hai người quay đi, âm thanh của Lục Hạo Đình đột nhiên vang lên sau lưng: “Tôi rất hài lòng với nha đầu này, tôi sẽ chờ cô ấy lớn lên, chờ cô ấy nghĩ thông suốt, cô ấy nghĩ không ra tôi sẽ dạy cô ấy, người phụ nữ khác có tốt hơn cô ấy thì Lục Hạo Đình tôi cũng không thích, cũng không liên quan đến tôi, nếu các cậu còn coi tôi là đại ca mà cô ấy là vợ tôi thì các cậu nên tôn trọng cô ấy một chút!”

Giang Minh Hàn cho rằng đại ca nhà mình làm vậy không đáng, nghĩ lại Lục hạo Đình nói cũng đúng, hắn hận không thể rèn sắt thành thép, trong lòng hắn mệt mỏi nhắm hai mắt bất đắc dĩ nói: “Anh, đời này, coi như thua trước tiểu cô nương này!”

Lục Hạo Đình không nói gì, là hắn cam tâm tình nguyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play