Người xung quanh xem náo nhiệt đều bị câu nói này của Cố Vân Tịch dọa sợ đến ngây người!

Nực cười…. Nực cười tôi chơi anh mà thôi?

Mọi người lén nhìn sắc mặt xanh mét của Tần Hiên, nuốt nước miếng một cái không dám nói lời nào, có người…. cười trên sự đau khổ của người khác!

Mặc dù ở trường Tần Hiên có danh tiếng rất lớn, nhưng cũng không phải là không có người nhìn hắn không thuận mắt.

Tần Hiên nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lạnh lùng của Cố Vân Tịch, gương mặt đó viết đầy chữ khinh thường đối với hắn, điều này khiến hắn không thể chịu đựng được.

Rõ ràng, ba ngày trước, nha đầu này cười đầy rực rỡ với hắn, dè dặt áy náy lấy lòng hắn, tại sao chỉ có ba ngày, ba ngày sau cô liền hoàn toàn thay đổi?

Tần Hiên không ngốc, hắn là con riêng Tần gia, nhưng bởi vì đương thời chủ mẫu Tần gia là con gái Diêu gia, cho nên những năm này, mặc dù thân phận Tần Hiên đã rõ ràng, cũng họ Tần nhưng lại không có tên trong gia phả Tần gia.

Hắn vẫn ở gia tộc nhà mẹ Lô gia! 

Lô gia vì muốn leo lên, mà tốn công sức đào tạo Tần Hiên!

Hắn không ngu?

Tần Hiên nhìn ra, lúc này Cố Vân Tịch đang khinh thường hắn.

Không thể nào!

Cái này không thể nào!

"Cố Vân Tịch, cô bớt ở chỗ này làm bộ làm tịch, đã từng bị An gia đuổi ra khỏi nhà, tôi biết cô ghen tị với Tuyết nhi, trong lòng cô tự ti, cô nằm mơ cũng muốn leo lên, cô muốn vượt qua Tuyết nhi có đúng hay không?"

"Chạy tới tỏ tình với tôi, chính là muốn trở lại giới thượng lưu ở Giang Châu, cướp tôi, khiến cho Tuyết nhi mất mặt.”

"Hôm nay cô thất bại, bởi vì sợ mất thể diện cho nên đường đường chính chính lấy cớ để cố ý làm nhục tôi có đúng hay không?"

Lời nói này cũng rất có đạo lý.

Người chung quanh vừa nghe, liền dồn ánh mắt về phía Cố Vân Tịch, có mấy phần sáng tỏ!

Đúng a!

Con gái bị cự tuyệt dĩ nhiên là sợ mất thể diện, lấy thân phận đặc thù của Cố Vân Tịch, phản ứng như vậy cũng không kỳ quái! 

Cố Vân Tịch vẫn đứng ở nơi đó, không có biểu hiện ưu tư hay hoảng hốt trên gương mặt, căn bản không như Tần Hiên mong đợi, cô bình tĩnh đứng ở đó, mở miệng nói: "Tôi không thích anh, chuyện này anh không chấp nhận nổi hay sao? 

Tần Hiên sửng sốt một chút!

Cố Vân Tịch cười, "Không phải anh nói lòng dạ tôi ác độc sao? Không phải anh nói đã có Tuyết nhi của anh sao? Nếu đã như vậy, tôi không không thích anh đối với anh không phải chuyện tốt sao? Anh kích động như vậy làm gì?” 

"A a! Anh đúng là tưởng thật a!"

Sắc mặt Tần Hiên trong nháy mắt xanh đen vô cùng!

Cố Vân Tịch bước đến trước mặt Tần Hiên, đôi chân thon dài xinh đẹp kia bước hai bước mà đã hấp dẫn không ít ánh nhìn xung quanh.

Bất kể, Cố Vân Tịch làm gì thì thật con mẹ nó đẹp a!

"Tần Hiên, tôi quen anh khi còn bé, khi đó chúng ta vẫn chơi với nhau rất tốt! Khi tôi bảy tuổi rời Giang Châu, từ đó không còn là An gia đích tiểu thư nữa, anh có biết những ngày đó tôi trải qua những gì không?”

Cố Vân Tịch nhìn về phía Vương Tình đang đứng một bên, "Nhớ lại lúc tôi còn là Đại tiểu thư An gia, người em gái họ này ở trước mặt tôi có bao nhiêu khôn khéo, làm người ta hài lòng nha! Một tiếng gọi chị đến là thân thiết, cậu mợ đối với tôi gọi rất thân mật a!”

"Nhưng khi tôi trở về nông thôn, lúc cả nhà Vương gia trở lại thôn, thấy tôi lần nữa, em gái nhỏ từng thân yêu nhất mặt đầy cao ngạo nói với tôi, cô là Đại tiểu thư Vương gia, còn tôi chỉ là một cô thôn nữ nhỏ, muốn tôi sau này phải nịnh cô ta, lấy lòng cô ta, dỗ cô ta vui, nếu không cô ta sẽ khiến cha mẹ cô ta đánh chết tôi!”

Người xung quanh nhìn Vương Tình bằng ánh mắt bắt đầu quỷ dị.

Cố Vân Tịch vẫn cười, "Cô ta cầm kẹo của công chúa thiếu gia đi dỗ những thứ kia đứa trẻ nông thôn để cho bọn họ đánh tôi, mắng tôi, nói tôi là dã chủng, là đứa không cha không mẹ, nhìn đứa trẻ mồ côi là tôi bị một đám con nít bắt nạt, cô ta ở một bên vỗ tay khen hay!"

"Tôi tức giận tìm được cơ hội xông tới đẩy ngã cô ta, kết quả chính là, gặp phải cậu mợ đánh một trận thừa sống thiếu chết, bọn họ nói tôi đã là một đứa nhà quê đê tiện, dám động con gái bảo bối bọn họ!"

Xung quanh rất là an tĩnh, an tĩnh có chút quỷ dị, mọi người suy nghĩ gì cũng có.

Cố Vân Tịch từ trước đến giờ không quan tâm đến những điều này, đây là điều đau nhất trong lòng cô, cô luôn che giấu rất tốt, sợ để lộ trước mặt mọi người, sợ bị người ta xem thường. 

Nhưng bây giờ cô sống lại rồi, cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô cũng không phải cô gái mười bảy tuổi tâm tư nhạy cảm, kiêu ngạo cố chấp, Cố Vân Tịch!

Nhìn Tần Hiên, Cố Vân Tịch nét mặt tươi cười như hoa "Tôi đã sớm nhìn thấu miệng lưỡi của những người này, lúc tôi mới tới trường học, em gái họ thân yêu của tôi luôn nhắc nhở tôi đừng ỷ lại vào Vương gia hay sao? Không phải lúc nào cũng gọi từng tiếng Vân Tuyết tỷ tỷ rất thân thiết hay sao?” 

"Những người nịnh nọt bưng cao đạp thấp, người ta thấy còn ít sao?”

“Nhưng đối với Tần Hiên anh lại không giống nha!”

Cố Vân Tịch than thở một tiếng, Tần Hiên sửng sốt một chút đối với lời tiếp theo của Cố Vân Tịch, hắn lại vô tình có chút mong đợi.

"Anh là người giỏi a! Dáng dấp đẹp trai như vậy, danh tiếng tốt như vậy, không phải tất cả mọi người đều nói anh ôn hòa lễ độ, đối xử với mọi người hiền hòa, tính khí tốt, dạy dỗ tốt, mọi thứ đều tốt sao? Tôi tò mò nha!"

"Tôi muốn biết, anh có tư chất có giáo dưỡng, nam thần hoàn mỹ như vậy mà khi đối xử với bạn chơi lúc nhỏ có thái độ gì a!”

Sắc mặt Tần Hiên trong nháy mắt thay đổi!

Lời Cố Vân Tịch ngay sau đó "Bây giờ tôi rồi biết a! Anh với Vương Tình đều cùng một loại người mà!”

"Cô….." Mặt Tần Hiên trong nháy mắt ứ máu, tức giận, cũng là xấu hổ!

"Phốc.."

"Phốc.."

Trong đám người, có người cười ra tiếng!

Nghe Cố Vân Tịch nói nhiều như vậy, cuối cùng nghe được trọng điểm!

Nhớ lại khi gặp Cố Vân Tịch, sau khi cô đến trường học, phản ứng của đám người Vương Tình, Cố Vân Tịch làm ra những chuyện này cũng rất bình thường. 

Hạ kính mát một chút, tròng mắt sáng ngời của Cố Vân Tịch quét tất cả gương mặt của mọi người xung quanh, thu hết phản ứng của họ vào trong mắt.

Hôm nay cô nói nhiều như vậy cũng là muốn sửa lại hình tượng của mình một chút!

Tâm tình rốt cuộc cũng tốt, nụ cười trên mặt cũng tỏa sáng rất nhiều!

"Nga đúng rồi! Mới vừa rồi tôi nói anh là con riêng, anh lại nói tôi làm nhục anh, tôi làm nhục anh chỗ nào? Anh vốn chính là con riêng mà!”

Tần Hiên lúc này đã không kiềm được tức giận, nếu không có người bên cạnh kéo, hắn đã xông lên đánh Cố Vân Tịch!

Đáng ghét!

Đáng ghét!

Tên Tần Mạc kia căn bản sống không được bao lâu, hắn là người thừa kế Tần gia danh chánh ngôn thuận đã nhiều năm như vậy, căn bản không có người dám ở trước mặt hắn nói hai chữ con riêng!

Ngay cả vị chủ mẫu đương thời của Tần gia - Diêu gia Đại tiểu thư đối với hắn cũng khách khí!

Nhưng bây giờ Cố Vân Tịch cố tình nhắc đến cái này, thật đáng chết!

Cố Vân Tịch thấy xong hết rồi, không nhìn Tần Hiên mà quay đầu rời đi, theo cặp chân dài mềm mại kia xuống cầu thang, thanh âm lạnh lùng kia lại lần nhẹ nhàng vọng tới, "Tôi thích anh là chuyện không thể nào, đời này cũng không thể!"

"Hay anh đi thích An Vân Tuyết đi! Cô ta cùng anh rất xứng đôi, con riêng phối hợp con gái tư sinh, tuyệt phối!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play