Cố Vân Tịch đi vào phòng học không bao lâu, buổi học liền bắt đầu!

Giang Châu nhất trung mặc dù là trường nổi tiếng với lực lượng giáo viên hùng hậu nhưng dù sao cũng là lớp mười hai, vào học vẫn sớm như vậy, sáu giờ ba mươi đã bắt đầu! 

Thầy Chu - chủ nhiệm lớp vừa nói vừa bước vào phòng học, liếc mắt liền thấy Cố Vân Tịch.

Hắn biết Tần Mạc hôm nay sẽ đến lớp học, ngược lại là Cố Vân Tịch, hắn có chút kinh ngạc!

Ở trường học phát sinh loại chuyện đó, hắn cho là theo tính tình Cố Vân Tịch, khoảng thời gian này, cô khẳng định không có mặt mũi đi học.

Không nghĩ tới, cô trở lại đi học nhanh như vậy!

"Bạn học Cố Vân Tịch tới học, vậy vết thương đã lành chưa?" âm thanh thầy Chu nói rất bình tĩnh, rất ôn hòa không bởi vì những lời đồn đại trong trường kia có thành kiến với Cố Vân Tịch. 

Ngược lại, thật ra hắn rất thưởng thức thành tích học tập của học sinh này, sau một thời gian quan sát, hắn phát hiện tính tình của cô bé này rất trẻ con, cố chấp, cao ngạo, có hơi nhạy cảm, cứng đầu, điều này khiến hắn có chút bận tâm.

Vào giờ học, Cố Vân Tịch không còn đội mũ lưỡi trai, cô cột cao đuôi tóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vùng trán kia băng khối vải thưa lớn chừng bàn tay, rất rõ ràng.

Cố Vân Tịch ngẩng đầu, nhìn về phía thầy Chu nói ánh mắt bình tĩnh thanh thanh đạm đạm "Cảm ơn thầy, em không sao, chỉ là bị thương nhẹ, trầy da một chút mà thôi."

Cố Vân Tịch bình tĩnh thanh đạm ngược lại khiến thầy Chu có chút bất ngờ, bất quá hắn cũng không thất thố, "Không có sao thì tốt, mọi người bắt đầu học đi! Đem kiến thức đã học củng cố một chút, thi tháng đầu tiên sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị cho thật tốt!” 

Nhất thời, trong phòng học liền vang lên tiếng đọc sách.

Là giờ học tự do nên tiếng đọc diễn văn đều vang lên ở các khoa. 

Cố Vân Tịch vẫn luôn rất bình tĩnh, yên lặng ngồi đọc sách, mắt nhìn thẳng!

Trí nhớ cô rất tốt, những năm này điên cuồng học tập mà rèn luyện ra được thiên phú, cho nên đầu óc cô vô cùng linh hoạt, thứ gì nhìn mấy lần là có thể nhớ, thuộc làu.

Miệng lẩm bẩm đọc, âm thanh không lớn nhưng cũng không phải không phát ra tiếng.

Tần Mạc bên cạnh nhìn cô mấy cái, chuyện xảy ra ở trường học hắn có biết, cô gái làm ra loại chuyện này nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Nhưng cô gái này rất bình tĩnh, thật đúng là.. Tò mò a!

Không chỉ Tần Mạc mà không ít những bạn khác trong lớp cũng thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, chủ nhiệm lớp cũng không ngoại lệ! 

Giờ học buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi trưa Cố Vân Tịch cùng Tưởng Hân Lôi và Lương Đầu cùng nhau đi ăn cơm trưa.

Sân trường Nhất Trung rất lớn, học sinh nhiều vô số, cho nên phòng ăn cũng phân cao thấp! 

Ba người đi đến gần phòng ăn số ba!

Tầng một là phòng ăn bình thường, thức ăn của mọi người đều như nhau, có thẻ là có thể ăn ngon một chút, bữa trưa đại khái cũng khoảng mười lăm đồng được bảy đến tám món!

Tầng hai thì có thể tự mình gọi món, hoàn cảnh khá một chút, người bình thường tiêu khoảng năm sáu chục hay hơn cũng có thể đến.

Nghe như vậy chỗ này cũng không mắc, nhưng đối với học sinh mà nói, một ngày ba bữa đều ăn ở đây.

Cho dù là tầng một, một ngày ba bữa đối với những đứa trẻ gia đình có điều kiện kia tiêu xài cũng tuyệt đối không thấp!

Giang Châu nổi danh là thành phố phát triển nhất cả nước, kinh tế phồn vinh, vật giá cực cao, mức tiêu xài ở Giang Châu Nhất Chung chính là như vậy. 

Ba người đi lên tầng hai tìm chỗ ngồi xuống.

Trước đây, Cố Vân Tịch vẫn ăn ở tầng hai.

Cô cũng không thiếu chút tiền đó!

Lục Hạo Đình thật sự nuôi cô như thiên kim đại tiểu thư, không bao giờ hạn chế cô tiêu xài.

Cho dù biết tiểu nha đầu này không thiếu tiền, nhưng là vẫn sẽ chuyển tiền tiêu vặt đúng hạn cho cô! 

Ba người, bốn món ăn, một món canh, hết một trăm hai mươi, Cố Vân Tịch mời khách!

Lấy tiêu chuẩn tiêu xài ở thành phố Giang Châu, đây coi như là rất bình thường!

Tưởng Hân Lôi sắc mặt có chút rầu rĩ, "Sắp phải thi tháng rồi, lần này, không biết sẽ thi như thế nào?"

Cố Vân Tịch ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Thành tích của Tưởng Hân Lôi ở nhất trung chỉ có thể coi là trung bình, Lương Đầu thành tích ngược lại không tệ nhưng cũng chỉ coi là không tệ mà thôi.

Nhất trung là trường nổi tiếng, tài tử các nơi đều ở đây, thành tích vượt trội, người trâu bò rất nhiều. rất nhiều.

Cố Vân Tịch nói: "Lớp mười hai là năm cuối rồi, sang năm chúng ta phải thi vào trường đại học, các cậu tranh thủ thi vào cùng một trường đại học với tớ, tương lai chúng ta còn học chung đại học!"

Tưởng Hân Lôi trợn to mắt, "Cái gì? Cậu muốn bọn tớ thi vào cùng trường đại học?” 

Cô nương này nuốt nước miếng một cái, nhớ tới thành tích nghịch thiên kia của Cố Vân Tịch: "Ờ thì.. Cậu muốn thi trường nào?"

Cố Vân Tịch nhìn một cái, "Trường cao cấp nhất cả nước!"

Tưởng Hân Lôi: "..."

Lương Đầu: "..."

"Cậu muốn thi đế đô?"

Đại học đế đô là đại học đệ nhất cả nước, học sinh vừng khác như các cô muốn vào đế đô thì thành tích giống như là lông phượng sừng lân.

Cố Vân Tịch dừng lại động tác.

Kiếp trước, cô chính là thi vào đế đô, học chuyên ngành quản lý, thành tích vẫn tốt đến nghịch thiên!

Nhưng mà đời này cô còn phải thi đế đại sao?

Nhớ tới Lục Hạo Đình, cô trong lòng bỗng nhiên có một cái kế hoạch khác…

" Với thành tích của tớ thì không cần thi, đủ để tuyển thẳng rồi!”

tưởng Hân Lôi: "..."

Lương Đầu: "..."

Bỗng nhiên rất muốn đập chết cô là thế nào?

Cố Vân Tịch không nói nhiều, "Giờ vẫn còn một năm, hai cậu cố gắng đạt điểm là tốt rồi!” 

Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, tâm tình đều có chút nặng nề!

Ăn cơm xong, chuẩn bị trở về ký túc xá nghỉ trưa!

Chuẩn bị xuống lầu lại bị một tiếng kêu the thé chói tai, khiến cả ba dừng bước, "Cố Vân Tịch..."

Âm thanh Vương Tình vang lên.

Cách đó không xa, Vương Tình nổi giận đùng đùng chạy tới, đôi mắt còn có chút sưng, đoán chừng là bởi vì chuyện bị xử phạt mà khóc.

Bên cạnh còn có hai cô bạn đi theo. 

Vương Tình phẫn hận xông lại, "Mày còn có mặt mũi tới trường học?"

Cố Vân Tịch khẽ cười một tiếng, "Tôi cũng không bị xử phạt, sao tôi lại không có mặt mũi tới trường học?”  

"Mày… " Vương Tình bị nghẹn một cái, tùy tiện nói: "Mày câu dẫn anh Tần Hiên, làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy toàn trường đều biết, mày dựa vào cái gì mà còn có mặt mũi tới trường học?"

"Xuy!" Cố Vân Tịch cười nhạo một tiếng, bởi vì đã chuẩn bị mũ lưỡi trai và kính mát khi đi ra ngoài, cô lấy ra đeo lên lần nữa, lúc này âm thanh lạnh lùng phát ra từ Cố Vân Tịch rất khốc! 

"Con mắt nào của cô thấy tôi câu dẫn hắn?”

Vương Tình sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười, "Làm sao? Làm cũng đã làm rồi, bây giờ còn không dám thừa nhận?"

Cố Vân Tịch cười nói: "Một đứa con riêng mà thôi, có tư cách gì để cho tôi đi câu dẫn hắn? Cô chẳng lẽ không biết, tôi ghét nhất chính là con riêng sao?"

"Cố Vân Tịch!" Tân Hiên luôn ở một bên xem náo nhiệt nghe lời này liền không nhịn được mà mở miệng, con riêng!

Cố Vân Tịch đáng chết này ở trước mặt nhiều người nói hắn là con riêng, quả thực là vô cùng nhục nhã!  

"Cố Vân Tịch, ban đầu là cô cầm quà chạy đến trước mặt tôi nói thích tôi, tôi không đồng ý, cô làm vậy là đang trả thù tôi? Bây giờ còn không dám thừa nhận, tâm tư của cô sao lại ác độc như vậy?” 

Cố Vân Tịch quay đầu nhìn về phía Tần Hiên, mũ lưỡi trai che nửa gương mặt nàng, kính mát đen màu xám hạ xuống chỉ lộ ra chiếc cằm tinh xảo. 

Đôi môi đỏ mọng câu lên, bảy phân lạnh như băng, ba phân diêm dúa, "Nực cười, tôi chơi anh mà thôi, đừng nói với tôi, anh tưởng thật đấy nhé!"

Toàn trường yên tĩnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play