Thời hạn ba tháng vừa đến, nơi đó sẽ xuất hiện ‘Thang trời’, tiếp đón mọi người

lên tầng thứ hai.

Nhưng chỉ có những người thu thập đủ mười hai viên Thời Gian huyết thạch,

mới có tư cách leo lên thang trời.

Ngay khi bọn họ sắp chạy đến miệng thang trời, Vương Hi Trúc cầm một tấm

giấy và bút lông sói rơi xuống cạnh nàng, vừa chạy song song với nàng vừa nói.

“Tiêu sư muội, ngươi bây giờ còn thiếu bao nhiêu viên Thời Gian huyết thạch?

Kích thương nhỏ hơn đầu ngón tay thì không cần tính.”

“Ta bây giờ chỉ thiếu hai viên.” Tiêu Di thật ra cũng đã không có hứng thú với

Thời Gian huyết thạch, không hứng thú với tiến vào tầng thứ hai và tăng cao tu

vị.

Nàng bây giờ chỉ muốn giết nhiều người một chút.

Dù cho không thể tự tay báo thù cho Thích sư đệ, vậy nhiều thêm vài tên con

hoang và súc sinh kia cũng tốt.

Dù sao thì đám tạp chủng tiến vào bí cảnh này, không có một kẻ nào là vô tội

cả.

Nhưng cũng rất tình cờ, tại ba ngày trước, khi nàng giết chết một đệ tử Huyết

Bức sơn dám xông vào ranh giới, lại tìm thấy ba viên Thời Gian huyết thạch

hợp lệ ở trên người kẻ này.

Sau đó, Tiêu Di lại ngờ vực nhìn tờ giấy trong tay Vương Hi Trúc, còn cả tên

người và các con số ở trên đó.

“Sư tỷ, ngươi đây là?”

“Thống kê một chút.” Vương Hi Trúc khẽ mỉm cười: “Là Sở sư đệ dặn dò, hắn

muốn biết chúng ta còn thiếu bao nhiêu Thời Gian huyết thạch.”

Tiêu DI nghe vậy thì kinh ngạc, Sở sư huynh muốn làm cái gì đây?

Lẽ nào hắn muốn bù đắp Thời Gian huyết thạch cho tất cả mọi người sao?

Nàng lắc đầu nói: “Thật ra không cần phải như vậy, chúng ta góp lại là được, ít

nhất cũng có thể góp được mười mấy cái danh ngạch, để cho các ngươi tiến vào

tầng thứ hai.”

Vương Hi Trúc nghe vậy thì lại lặng lẽ cười gằn: “Sư muội nghĩ rất tốt, nhưng

mà phải xem người khác có chịu hay không. Hơn nữa, tranh đấu Thời Gian

huyết thạch vẫn chưa lắng xuống đâu. Chẳng lẽ ngươi không biết, mỗi khi thang

trời hạ xuống, thì mới là thời điểm tranh cướp Thời Gian huyết thạch tàn khốc

nhất, kịch liệt nhất?”

Tiêu Di há có thể không biết?

Ý của nàng là hợp lực của tất cả đồng môn, mạnh mẽ xông lên, đưa mười mấy

tinh anh trong số họ lên tầng thứ hai.

Vương Hi Trúc thì không để ý đến Tiêu Di nữa, thân hình nàng lại lóe lên, xuất

hiện bên cạnh một người khác, bắt đầu nhỏ giọng dò hỏi.

Không lâu sau, lại có hai đội ngũ tập hợp với bọn họ.

Đó là đồng môn từ Phong Huyết quật và Lôi Chấn cốc.

Ánh mắt Tiêu Di nhất thời buồn bã.

Nàng đã đếm qua, lần này Vô Tướng thần tông có 300 người tiến vào bí cảnh,

giờ chỉ còn 235 người còn sống.

Ba tông phái phụ thuộc thì càng thảm hơn, mỗi nhà chỉ còn hơn ba mươi người

sống sót.

Lúc này, không chỉ Tiêu Di mà các sư huynh đệ và sư tỷ muội khác cũng đều là

sắc mặt âm trầm như nước.

Mãi cho đến hai khắc sau thì bầu không khí lạnh lẽo này mới phát sinh biến

hóa.

Tâm thần Tiêu Di hơi động, liền ngước mắt lên xem.

Chỉ thấy ‘thang trời’ đã xuất hiện ở phía xa xa.

Cái gọi là thang trời, thật là một cái khớp xương trắng ởn cực kỳ to lớn.

Hình dạng hơi cong cong giống như xương sườn của người, nó bị một ánh sáng

màu xanh lam bao phủ, chậm rãi hạ xuống từ bầu trời, lúc này vẫn còn chưa

hoàn toàn hạ xuống đất.

Tiêu Di nhìn ‘thang trời’ một chút, sau đó lại bị hấp dẫn bởi đám người đang tụ

tập bên dưới ‘thang trời’.

Lúc này đã có hơn hai ngàn ba trăm người tụ tập ở chỗ này, bọn họ cũng nhận

ra người của Vô Tướng thần tông đến, tất cả đều nhìn qua bên này.

Trong những người này, có gần bảy phần mười đều ngậm lấy kinh ngạc và khó

hiểu.

Hình như bọn họ không ngờ đệ tử Vô Tướng thần tông tránh né ở phía bắc, lại

càm dám chạy đến đây, tiếp tục tham gia trận tranh đấu này.

Đây há không phải là tự tìm đường chết sao?

Sau đó, những người này đều hiện lên vẻ hứng thú, hưng phấn và tham lam.

Bọn họ đã linh cảm được, đám người Vô Tướng thần tông này sẽ để cho bọn họ

kiếm được một khoản, sẽ có càng nhiều người tiến vào tầng thứ hai hơn.

Nhưng ba phần mười còn lại, đều nhìn qua bên này với ánh mắt ngậm lấy

ngưng trọng và kiêng kỵ.

Tiêu Di bị sát ý và địch ý phả vào mặt kia kích thích, lập tức rút kiếm ra, mặt

hạnh trợn trừng trừng.

Lúc này, một tiếng nói lạnh lùng vang lên ở phía trước.

“Kết trận!”

Đó là một trong mấy vị sư huynh nội môn của bọn họ, Phong Lôi Song Cực –

Cổ Kiếm.

Tuy rằng vợ chồng Vương Hi Trúc cũng là đệ tử nội môn, nhưng so với Phong

Lôi Song Cực – Cổ Kiếm và một vị sư huynh nội môn khác là Bạo Kiếm –

Quách Nộ thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Hai người này đều từng tiến vào mười vị trí đầu của U Châu – Thanh Vân

Bảng, có thiên phú tiếp cận với cấp Thiên trụ.

Khi tiến vào bí cảnh thời gian, hai người này và hai Huyết Nhai dự bị đều bị tập

kích, tất cả bị Thiên Nguyên từ hạch hút đến một nơi khác.

May mắn là mấy vị sư huynh này đều bình an vô sự, chỉ có Phương Bất Viên

Phương sư huynh là bị người đánh giết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play