Hai mươi ngày sau, bí cảnh thời gian

Trong rừng rậm, Tiêu Di đệ tử ngoại môn Vô Tướng thần tông đang liều mạng

bỏ chạy.

Sắc mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy, trên người còn có vài vết thương máu

thịt be bét.

Những sợi máu tươi không ngừng chảy xuống từ cổ tay của nàng, chảy vào

trường kiếm trong tay nàng, rồi nhỏ xuống từ mũi kiếm.

Lúc này, sau lưng nàng và cả hai bên trái phải đều có mấy bóng người mặc áo

xanh.

Bọn họ theo sát không bỏ, như hình với bóng.

“Tiện nhân, ngươi còn muốn trốn đi nơi nào?”

“Thân pháp rất khá, sau khi trọng thương mà còn có tốc độ như vậy, nhưng với

tình trạng của ngươi bây giờ thì có thể chạy được bao lâu?”

“Mau giao Thời Gian huyết thạch trong tay ngươi ra đây, nể tình chúng ta đều là

tông môn chính đạo, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Bọn họ trắng trợn không kiêng dè, trong lời nói còn bao hàm trào phúng và sát

cơ lạnh lẽo.

Hai mắt Tiêu Di lạnh lùng, nàng dùng hết khả năng để duy trì tỉnh táo. Nàng

vừa dùng toàn lực để chạy, vừa quét mắt nhìn bốn phía, quan sát hoàn cảnh, cố

gắng tìm cách thoát thân.

Nhưng thời gian trôi qua, trên mặt Tiêu Di đã hiện ra ý thất vọng.

Nàng không thể tìm được bất kỳ phương pháp nào có thể giúp nàng bỏ rơi đám

người phía sau.

Lúc này, có mấy chục phát nỏ tên nhỏ bé bắn về phía nàng từ hai bên rừng rậm.

Đó là Cửu Liên Tinh do Thần Cơ môn chế tạo, đủ để đưa võ tu lục phẩm như

nàng vào chỗ chết.

Tiêu Di cũng đã có đề phòng, dưới chân nàng sinh sôi lôi đình, tốc độ đột nhiên

tăng mạnh, lao về phía trước một đoạn, tránh thoát khỏi đám nỏ tên kia.

Nhưng chỉ một lần như vậy, chân nguyên trong cơ thể nàng càng ít ỏi hơn, hầu

như đã gần cạn kiệt.

Tiêu Di chỉ có thể lấy một cái vòng tròn đồng từ ống tay áo, xé phù ở phía trên

ống đồng. Lập tức có một đoàn linh quang lao ra, nổ tung thành một pháo hoa

cực lớn ở trên không trung.

Đây là viên pháo hoa cầu viện cuối cùng của nàng.

Sau khi thả pháo hoa xong, liền không còn cách nào để cầu viện đồng môn nữa,

cũng không thể báo vị trí của mình cho đồng môn nữa.

Trong lòng Tiêu Di vô cùng cay đắng, nàng cũng không ôm bất kỳ hi vọng nào.

Nàng bị truy sát một đường dài đến hơn trăm dặm, trong quá trình đó nàng cũng

đã liên tục thả bảy viên pháo hoa cầu viện, nhưng đến giờ vẫn không nhìn thấy

một vị đồng môn nào xuất hiện.

Có lẽ sau này nàng cũng không thể nhìn thấy.

“Vân Huyễn Lôi Tẩu! Thân pháp quả nhiên rất lợi hại.”

Phía sau lại truyền đến tiếng cười trêu tức: “Ngươi còn hi vọng vào đồng môn

của ngươi sao? Vấn đề là bí cảnh này rộng lớn như vậy, đông tây nam bắc đều

hơn ba ngàn năm trăm dặm. Ngươi thử nghĩ mà xem, các ngươi chỉ có hơn 300

người, bọn họ có thể nhìn thấy pháo hoa của ngươi sao? Nhìn thấy thì có thể

chạy đến hay không? Một vài người đến thì lại có tác dụng gì?”

Nội tâm Tiêu Di nhất thời chìm vào đáy vực.

Mỗi một câu nói của người kia, đều đả kích lòng cầu sinh của nàng.

Trước khi tiến vào bí cảnh, Tiêu Di cũng không ngờ lần này phải đối mặt với

tình huống như vậy.

Bình thường thì bí cảnh thời gian chỉ có một ngàn người là nhiều lắm rồi, lần

này lại có hơn ba ngàn người.

Có người nói, vì giết chết hai vị Huyết Nhai dự bị của Vô Tướng thần tông bọn

họ, mà vị Tinh thần Đại pháp sư – La Tinh Hán kia đã phung phí sáu viên Thời

Không mật thạch và các loại tài liệu trị giá hai ngàn vạn lượng vàng, nhờ đó để

đưa rất nhiều người vào bí cảnh.

Hơn vạn năm qua, bí cảnh này cũng mở hơn vạn lần, nhưng đây là lần đầu tiên

mà Vô Tướng thần tông bọn họ rơi vào thế yếu trên phương diện nhân số.

Càng làm cho Tiêu Di căng thẳng chính là, bọn họ còn bị nhằm vào.

Hầu như tất cả mọi người nhìn thấy đệ tử Vô Tướng thần tông thì đều sẽ vô tình

hay cố ý mà xa lánh, thậm chí là trực tiếp hạ sát thủ.

Giống như nàng vậy, trước khi nàng tìm thấy hai viên Thời Gian huyết thạch

kia, thì đã bị đám người Đô Thiên thần cung nhìn chằm chằm và bám đuôi rồi.

Còn nữa, nàng không gặp được bất kỳ đồng môn nào trong hai mươi ngày qua.

“Các hạ đã hết chân nguyên, cần gì phải chịu đựng nỗi khổ nghiền ép nguyên

khí, khổ sở giãy dụa? Đô Thiên thần cung chúng ta và Vô Tướng thần tông, tốt

xấu gì cũng có chút tình nhang đèn. . .”

Ngay khi Tiêu Di đang muốn từ bỏ chạy trốn, quay đầu liều mạng với đám

người này.

Hai đạo ánh đao kiếm khí liền bay ra từ trong rừng rậm, không chỉ ép lui toàn

bộ mấy người sau lưng Tiêu Di, mà còn khiến cho một bị trong đó phát ra tiếng

kêu rên, ngực bụng đã phun máu tươi.

Những người kia thấy thế thì không khỏi biến sắc.

“Là Cô Vân Song Hạc?”

Tiêu Di thì lại hiện lên vẻ mừng như điên: “Vương sư tỷ, Tiết sư huynh?”

Đao kiếm hợp bích này nhất định là vợ chồng hai người Vương Hi Trúc và Tiết

Đình Hữu.

Bọn họ xuất thân từ quận Cô Vân, nên được gọi là Cô Vân Song Hạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play