Ngoại trừ Chúc Cầu và Huyền Vũ Quy Xà ra, còn có sáu thiếu niên và hai tên

cao thủ Dạ Lang tộc, trên người bọn họ cũng có rất nhiều thứ tốt.

Nhưng bọn họ đều bị đóng băng bên trong một lớp băng dày đặc, nhất định phải

phá hủy lớp băng này thì mới có thể lấy được pháp khí và hành lý của bọn họ.

Lúc này Chu Lương Thần đang ấp Huyền Vũ, Bạch Tiểu Chiêu thì đang vui

chơi, Sở Hi Thanh chỉ có thể tự làm.

May mắn là Lãnh Sát Na cũng giúp đỡ hắn, có lẽ là do tên này cảm thấy nhàn

rỗi tẻ nhạt.

Khoảng tầm nửa khắc sau, một đống đồ đã chồng chất như ngọn núi nhỏ ở giữa

lòng núi.

Sở Hi Thanh vẫn làm như cũ.

Thứ nhỏ thì thu vào túi, thứ to thì hiến tế.

Hắn kết ấn quyết, thông qua Lê Tham chi nhãn trên đỉnh đầu để câu thông với

thần linh.

Trong miệng thì lại lơ đãng: “Trong mắt Lãnh sư huynh có tham lam, tựa như là

không nỡ?”

Lãnh Sát Na nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng nói: “Người bình thường đều không

nỡ, những thứ này phải có giá mấy triệu lượng bạc. Chỉ cái mai rùa này cũng có

thể chế tạo mấy trăm tấm khiên cấp độ lục phẩm trượng, hơn nữa còn là phẩm

chất thượng giai.”

Hắn lắc đầu, vẻ mặt cảm khái: “Tiếc là Phương Bất Viên chết rồi, pháp khí

không gian của hắn cũng bị cướp. Bằng không thì ngươi có thể chuyển tay cho

hắn, kiếm sáu phần là không có vấn đề. Hắn làm ăn rất keo kiệt, nhưng rất ít khi

hại đồng môn.”

Sở Hi Thanh nghe vậy, không khỏi nhìn thi thế Phương Bất Viên bên cạnh Lãnh

Sát Na một chút.

Hắn cũng tiếc hận không thôi: “Phương sư huynh. . . thật sự là đáng tiếc!”

Sau đó, Sở Hi Thanh lại tiếp tục kết ấn quyết.

Hắn không thể phân tâm khi hiến tế.

Hắn phải cảnh giác và đề phòng thần linh, lại không thể làm ra hành động khinh

nhờn khi đang câu thông với thần linh.

Huống hồ, có lẽ vị Binh Thần – Lê Tham này còn đang giữ ‘bím tóc’ của hắn

kìa.

Trước kia, trong trận chiến hắn chém giết Tùng Phong Kiêm – Lâm Thạch và

Long Hành đại thiếu gia Long gia, hắn đã từng sử dụng huyết mạch Nhai Tí và

thẻ nhân vật Huyết Nhai Đao Quân ở trước mặt Lê Tham và Táng Thiên.

Khi đó hai vị Ma thần này hoàn toàn là không mời mà đến, làm cho Sở Hi

Thanh cảm thấy khá bị đè nén.

May mắn chính là, đó chỉ là một tia ý niệm của Lê Tham và Táng Thiên, còn

không được tính là hóa thân, sẽ không nhìn ra nền tảng của hắn.

Còn cả hôm nay, mãi đến tận giờ phút cuối cùng Sở Hi Thanh mới sử dụng thẻ

nhân vật Huyết Nhai Đao Quân, chính là vì hắn lo lắng mấy vị thần linh này

phát hiện điều dị thường.

Núi băng Huyền Vũ không phải võ đài Thần Ân, đám thần linh kia sẽ không

quá quan tâm, nhưng không thể không đề phòng.

Quyết định của hắn là đúng.

Chỉ từ trạng thái Thái Sơ Thần Vận kia, cũng biết là vị Thái Sơ Huyền Nữ kia

vẫn đang nhìn hắn.

Nói chung là trước khi võ lực của hắn đủ mạnh để làm chủ vận mệnh của mình,

vậy thì có thể không đắc tội với những thần lình này thì không cần đắc tội.

Theo Sở Hi Thanh hiên tế, một cánh cổng thanh đồng hư ảo có tạo hình cổ điển

đã hiện ra trước mặt bọn họ.

Theo cánh cửa này từ từ mở rộng, đám đồ vật ở trước người Sở Hi Thanh đều bị

hút vào bên trong.

Lúc này, Lê Tham chiến ấn ở trên đỉnh đầu của hắn có ánh sáng máu tìm tuôn

trào.

Mấy hơi thở sau, đống pháp khí và tài liệu ở trước người Sở Hi Thanh đã bị hút

hết sạch. Sau đó cánh cửa kia liền đóng lại, rồi biến thành vô số linh quang, tiêu

tan trong thiên địa.

Sở Hi Thanh nhìn Lê Tham chiến ấn trên đỉnh đầu một chút, sau đó liền chậc

một tiếng, vẻ mặt đầy không cam lòng.

Đồ vật giá trị mấy triệu lượng bạc, lại chỉ đổi được vài sợi màu tím, còn không

đủ để nhuộm một phần mười con mắt kia thành màu tím.

Cũng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng vỏ trứng vỡ nát, Sở Hi Thanh liếc mắt

nhìn sang, chỉ thấy một cái đầu rùa to bằng nắm tay chui ra khỏi vỏ trứng.

Hình dáng của con tiểu Huyền Vũ này giống hệt con Huyền Vũ Quy Xà lúc

trước, chỉ khác là đuôi của nó không có đầu rắn, ngoài ra mi tâm của nó còn có

một vết kiếm màu đỏ tươi.

Thú thú non mới ra khỏi vỏ này, sau khi sinh ra đều sẽ nuốt vỏ trứng của mình.

Nhưng tiểu Huyền Vũ lại không làm như vậy.

Lúc này nó thậm chí còn không thể mở mắt ra, nhưng lại ra sức bò về phía bên

cạnh con Huyền Vũ Quy Xà kia.

Đầu tiên, nó dùng sức đẩy đẩy một chút, sau đó hai mắt rơi lệ, phát ra một tiếng

gào thét khàn giọng.

Trong lòng núi, Chu Lương Thần và Bạch Tiểu Chiêu thấy thế thì không khỏi

yên lặng một lúc.

Sở Hi Thanh thì lại thở dài một tiếng, hắn đi đến bên cạnh tiểu Huyền Vũ, đặt

một chiếc vảy màu đỏ thắm ở trước người tiểu Huyền Vũ.

“Đây là vảy ngược của mẫu thân ngươi, sau này hãy giữ lại đi.”

Rồng có vảy ngược, Huyền Vũ cũng có vảy ngược. Chỉ là vảy ngược nằm ở bên

trong mai rùa, bình thường sẽ không lộ ra ngoài.

Sở Hi Thanh lại nghĩ đến, vảy ngược của con Huyền Vũ Quy Xà kia, hẳn là con

tiểu Huyền Vũ này mới đúng.

Hành trình đến núi băng Huyền Vũ này của mình, thật sự là đã làm kẻ ác. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play