Thật ra thì khi Sở Hi Thanh leo lên Hắc Bảng, Cẩm y vệ đã xóa tên của Sở Hi

Thanh, cũng hủy hồ sơ rồi.

Tuy nhiên, Tào Hiên hiểu, nếu như hôm nay hắn dám một chữ ‘không’, vậy hắn

không chỉ đột tử tại chỗ, mà cả nhà già trẻ cũng sẽ bị chôn cùng mình.

Tào Hiên đã nghe nói đến phong cách làm việc của Vô Tướng thần tông.

Nếu như không có thủ đoạn tàn nhẫn như lôi đình, Vô Tướng thần tông làm sao

có thể trấn áp được vùng biên cương U Châu, làm sao ép được Cự linh ở

phương bắc?

Còn về phần hồ sơ của Sở Hi Thanh, lại làm một phần nữa là được.

May mắn chính là, tên của Sở Hi Thanh cũng đã được đưa lên Lại bộ, do thời

gian quá ngắn nên vẫn chưa bị hủy bỏ, cho nên việc này khá là đơn giản.

“Tốt lắm!” Thanh Hư Tử nở nụ cười thỏa mãn: “Như vậy, Sở Hi Thanh làm

việc theo lệnh của ngươi, gia nhập Thiết Kỳ Bang để điều tra chuyện mưu phản

của nội phủ thái giám Đông Châu và Tư Không Thiện, đúng không?”

“Tư Không Thiện mưu phản?”

Tổng đốc Đông Châu Vương Thăng lấy làm kinh hãi, suýt nữa thì đứng bật dậy

tại chỗ.

Mấy tên thuộc hạ thân tín của hắn cũng là hai mặt nhìn nhau, đều khiếp sợ

không thôi.

Tào Hiên cũng hồi hộp, rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn.

Thiết Kỳ Bang có liên quan gì với Tư Không Thiện? Sở Hi Thanh gia nhập

Thiết Kỳ Bang, cũng không thể nào điều tra Tư Không Thiện được.

Nhưng hắn lập tức phát hiện ra Kiếm Tàng Phong đang cười như không cười

mà nhìn mình.

Một luồng kiếm ý sắc bén đến cực điểm ép thẳng vào trán của Tào Hiên.

Con ngươi của Tào Hiên co rút lại, lúc này mới ý thức được, Kiếm Tàng Phong

chính là chủ nhân của tấm kiếm phù kia.

Chính là người này đã sử dụng một là bùa bình thường, cách xa mấy dặm, thậm

chí là mấy chục dặm, mà vẫn đánh xuyên qua Kim thân Bá thể của hắn.

Tên Kiếm Tàng Phong này lại có năng lực kinh người như vậy sao?

Tào Hiên ý thức được, mình nhất định phải nhận việc này, còn phải nghĩ biện

pháp để bù đắp và hoàn thiện việc này.

“Đúng vậy!” Vẻ mặt Tào Hiên nghiêm túc: “Tư Không Thiện âm mưu tạo phản,

ra sức lung lạc huynh đệ Thiết gia và mấy vạn thủy sư của Thiết Kỳ Bang.

Huynh đệ Thiết gia không chịu nghe theo, Tư Không Thiện liền cấu kết với

Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch của Thiết Kỳ Bang, lập âm mưu trử khử huynh

đệ Thiết gia, sau đó sẽ cho Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch khống chế Thiết Kỳ

Bang. Tào mỗ nghe thấy việc này, liền sắp xếp Sở Hi Thanh ẩn núp ở Thiết Kỳ

Bang, phá hoại âm mưu của bọn họ.”

Trong lòng hắn đang tính toán, nên làm thế nào để tạo ‘chứng cứ’.

Việc này cũng khá đơn giản, Tư Không Thiện dùng một số tiền lớn để cấu kết

với Huyết Bức sơn, cấu kết với Sát Sinh lâu, hơn nữa còn cấu kết cực sâu với

nội phủ thái giám, tất cả đều là bằng chứng.

Hắn chỉ cần thu thập một chút, là có thể làm ra được ‘chứng cứ’.

“Thì ra là như vậy!” Thanh Hư Tử không khỏi vỗ tay một cái, ra vẻ than thở

như thật: “Tào thiên hộ anh minh lão luyện, thật sự là trụ cột của triều đình. Ta

chỉ biết Sở Hi Thanh đang hiệu lực cho Cẩm y vệ, chứ không rõ đầu đuôi trong

chuyện này lắm.”

Hắn nhìn Tổng đốc Đông Châu Vương Thăng, ánh mắt từ từ ác liệt: “Sự việc đã

rõ ràng rồi, không biết Tổng đốc đại nhân nghĩ thế nào?”

Tổng đốc Vương Thăng nghĩ thầm, chuyện này quả thực là vô căn cứ, đổi trắng

thay đen.

Sắc mặt hắn ngưng trọng, nói: “Lời này của Thanh Hư đại trưởng lão không

khỏi quá hoang đường rồi chứ, Tư Không Thiện đang yên đang lành thì tạo

phản làm gì? Việc này chỉ sợ khó mà trả lời cho bên trên, hơn nữa Thanh Hư đại

trưởng lão không biết, vị Tư Không thái thú này, chính là cháu rể của Mục công

công trong triều.”

“Chẳng mấy chốc sẽ không phải.” Kiếm Tàng Phong cười nói xen vào: “Thanh

Hư đại trưởng lão đã gửi tin vào cung, trong vòng một ngày sẽ có kết quả. Ta

không biết lý do Tư Không Thiện tạo phản, nhưng lại biết người này cấu kết với

nội phủ thái giám Đông Châu, tự ý triệu tập hai vạn quân nội phủ và muối đinh

ra khỏi quận, không biết là định làm gì? Quận quân Tú Thủy suất động nhiều

lần, lại là có mục đích gì?”

Vương Thăng nghe đến đây thì sững sờ, hắn vô thức muốn mở miệng giải thích,

Tư Không Thiện và nội phủ thái giám điều binh là để diệt trừ Thiết Cuồng

Nhân.

Nhưng hắn lập tức ngậm miệng lại.

Tư Không Thiện đã không phải cháu rể của Mục công công.

Mục công công nhất định sẽ giải trừ hôn ước, vị công công này dám đắc tội với

Vô Tướng thần tông sao?

Như vậy, Tư Không Thiện cấu kết với nội phủ thái giám Đông Châu để mưu

phản, cũng không phải là không thể, đúng không?

Hắn không nói gì nữa, mà rơi vào suy tư.

Tổng đốc Vương Thăng đang suy tính lợi và hại trong này.

Lợi ở đây, là có thể kết giao với Vô Tướng thần tông, hơn nữa có thể nhanh

chóng ổn định thế cục của quận Tú Thủy, mình cũng không cần phải đối mặt

với nguy hiểm nữa.

Hại ở đây, là đắc tội với một ít đồng liêu và các thế gia Tú Thủy, hơn nữa còn bị

ngự sử và Cấp sự trung trong triều kết tội, sẽ có hậu hoạn.

Dường như cũng không phải không được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play