Vì vậy, ngay đêm hôm qua, Tào Hiên đã vội vàng rời thành, chạy cả đêm để đến

quận thành Giang Nam.

Hắn biết năng lực của người này, chỉ cần một suy nghĩ là có thể lấy mạng của

hắn!

Chỉ là không biết vị cao nhân thần bí này có lai lịch gì? Là vị cao nhân nào trên

Địa Bảng?

Người này bắt hắn chạy suốt đêm đến đây, lại có mục đích gì?

Ngay khi Tào Hiên tràn đầy nghi vấn, nghĩ mãi không ra.

Hắn nhìn thấy cửa giữa của phủ Tổng đốc hơi run lên, sau đó liền mở ra.

Tổng đốc Đông Châu Vương Thăng đi đằng trước, dẫn theo một đám phụ tá và

quan lại đi ra ngoài cửa.

“Đây là?” Tào Hiên lại tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

Mở ‘cửa giữa’, chính là lễ nghi cao nhất của triều đình, thông thường chỉ dùng

để đón thủ trưởng hoặc là thành viên hoàng thất.

Khách khứa bình thường hoặc là người nhà của phủ Tổng đốc, mặc kệ là thân

phận cao quý đến mức nào, để phải đi cửa hông để vào phủ Tổng đốc.

Không biết hôm nay có vị đại nhân nào muốn đến, khiến cho Tổng đốc Đông

Châu Vương Thăng lại cung kính như vậy.

Một cái chớp mắt tiếp theo, hắn liền nhìn thấy mấy bóng người bay ngang trời

mà đến.

Người cầm đầu là một ông lão mặc áo bào xanh.

Người này khoảng bảy mươi tuổi, râu trắng mày trắng, sắc mặt hồng hào, khuôn

mặt gầy gò, quanh người lại có sương khói lờ mò giống như tiên khí.

Hai người phía sau thì Tào Hiên lại biết.

Một là Sở Hi Thanh, một người khác là Kiếm Tàng Phong.

Tào Hiên nhất thời sửng sốt, lòng thầm nói Sở Hi Thanh này thật to gàn, Vô

Tướng thần tông thật kiêu ngạo, Kiếm Tàng Phong dám dẫn trọng phạm bị truy

nã Sở Hi Thanh đến đây.

Nhưng ngay sau đó, hắn nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt nhất thời đại biến.

Tổng đốc Đông Châu Vương Thăng không thèm để ý đến Tào Hiên, hắn cũng

coi như không nhìn thấy Sở Hi Thanh luôn.

Hắn tươi cười đầy mặt, tiến lên nghênh đón ông lão áo bào xanh: “Không ngờ

Thanh Hư đại trưởng lão giá lâm, thật sự là rồng đến nhà tôm!”

Thanh Hư?

Tào Hiên thầm nói quả nhiên, đây nhất định là đại trưởng lão Giáo Viên Viện

của Vô Tướng thần tông, Thanh Hư Tử.

Thanh Hư Tử cũng nở nụ cười: “Không dám nhận! Tổng đốc không chê ta đến

quấy nhiễu là được.”

Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn cổng lớn của phủ Tổng đốc ở phía trước, còn có

đám người phụ tá của Vương Thăng: “Hôm nay lão phu đến đây, là có chuyện

muốn thương lượng với Tổng đốc đại nhân. Mời Tổng đốc đại nhân tìm một nơi

vắng lặng để bàn chuyện.”

Có một ít người không quan trọng cũng không liên quan, vậy không cần ở đây

làm gì.

Tổng đốc Vương Thăng lại ‘a’ một tiếng, liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút.

Hắn cũng đoán được, hôm nay nhất định là có quan hệ với vị Sở thiếu kỳ chủ

này.

Trong một gian phòng trà ở sân sau của phủ Tổng đốc, sương trà mờ mịt, hương

trà mịt mờ.

Là do Thanh Hư Tử triệu vào, nên Tào Hiên mới may mắn được vào trong

phòng trà này.

Trước bàn án của Tào Hiên có một chén trà do thị nữ rót, hắn lại ngửi cũng

không dám ngửi, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ mình ngồi không nghiêm chỉnh.

“Trà ngon!”

Tâm tư của Thanh Hư Tử rõ ràng là không phải ở trà, sau khi nếm thử một

ngụm, hắn liền tiện tay bỏ lên bàn: “Tổng đốc đại nhân hẳn là đã đoán được ý

đồ của ta? Hôm nay, Thanh Hư đến đây là vì đệ tử của nhà mình. Tổng đốc đại

nhân có biết, Kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang chính là Huyết Nhai dự bị của Vô

Tướng thần tông ta?”

Tổng đốc Đông Châu Vương Thăng ngây ngươi giây lát, hắn không ngờ Thanh

Hư Tử lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề như vậy.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, hơi lắc đầu: “Bản quan chưa từng nghe nói đến việc

này.”

“Bây giờ Tổng đốc đại nhân nghe thấy rồi đấy.” Thanh Hư Tử phất phất trần

một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Sở Hi Thanh có thiên phú cực cao, có tư cách tu

luyện Thần Ý Xúc Tử Đao tầng thứ nhất, là trụ cột tương lai của Vô Tướng thần

tông ta. Hiện nay lại bị người vu oan hãm hại, thêu dệt tội danh, đưa tên vào

Hắc bảng, nỗ lực đưa hắn vào chỗ chết, làm hỏng khí vận của thần tông ta, tội

đáng muôn chết.”

“Chuyện này. . .” Tổng đốc Đông Châu Vương Thăng nghe vậy thì chỉ cảm thấy

vô cùng đau đầu, hắn cau mày: “Ý của đại trưởng lão. . . lẽ nào là muốn rửa

sạch tội danh của vị Sở thiếu kỳ chủ này? Chuyện này không dễ chút nào, Thiết

Kỳ Bang trắng trợn tàn sát quan binh, làm loạn quận Tú Thủy, không những tất

cả mọi người Đông Châu đều biết, mà cũng đã truyền vào kinh thành. Rất nhiều

ngự sử và Cấp sự trung của lục bộ đều biết chuyện này. . .”

“Sở Hi Thanh vốn không có tội gì, cần gì phải rửa sạch?”

Thanh Hư Tử trực tiếp đánh gãy lời nói của Vương Thăng, hắn mở miệng cười

một tiếng: “Thiên hộ Cẩm y vệ Tào hiên, ta hỏi ngươi, thân phận của Sở Hi

Thanh bây giờ là gì?”

Tào Hiên nghe vậy thì cả kinh, hắn đã đoán ra được dụng ý của Thanh Hư Tử

khi gọi hắn đến đây rồi, hắn không chút do dự mà trả lời: “Bẩm đại trưởng lão,

Sở Hi Thanh là phó thiên hộ của Cẩm y vệ ta! Có tên trong danh sách của Địa

nha Cẩm y vệ và cả Lại bộ.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play